Liễu Nguyệt Phi hiện tại không nhịn được muốn mắng người, ra lệnh một tiếng, thị vệ trực tiếp túm ba người đưa ra ngoài. An Chiêu Hoa không thể tin hét lên với Liễu Nguyệt Phi: “Ngươi không sợ làm kẻ mất nước sao?” Huyền Thiên lúc này hung tợn trừng mắt An Chiêu Hoa, đúng là miệng chó không phun ra được ngà voi, cư nhiên dám chọc giận thiếu chủ nhà hắn! Liễu Nguyệt Phi từ trên ghế đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bắc Sát ta đường đường là một đại quốc, cho dù là nước thua trận, mang tội danh trên lưng cũng muốn cùng các ngươi quyết chiến tới cùng!” Lời này nói xong, toàn bộ đại thần Bắc Sát đều bội phục Liễu Nguyệt Phi từ đáy lòng, chỉ thiếu giơ ngón cái lên. Vốn tưởng nàng chỉ là một nữ nhân, nhưng phần quyết đoán cùng khí chất này, chính là vinh hạnh của Bắc Sát. Từ nay về sau, địa vị Liễu Nguyệt Phi ở Bắc sát trực tiếp thăng lên chỉ dưới Hoàng thượng. Kỳ thực Liễu Nguyệt Phi nói như vậy là muốn cho An Chiêu Hoa biết mặt một chút. Nếu đánh thật, dù sao nàng cũng không phải Lâm Tường Vi, triều thần mà biết chắc sẽ tức hộc máu! “Khoan đã!” Ngay lúc bị kéo ra khỏi điện, Mộc Khinh đột nhiên lên tiếng nói với Liễu Nguyệt Phi “Chiến tranh chịu khổ chính là dân chúng, xin Công chúa cân nhắc!” “Bản cung tin tưởng con dân Bắc Sát tình nguyện chịu chết cũng không đồng ý để tôn nghiêm bị giẫm đạp!” Liễu Nguyệt Phi trợn mắt nói dối, dù sao nàng cho là vậy, cũng không tin bọn họ sẽ đi làm một cuộc khảo sát nhân dân! “Lão phu nguyện ý chết để giữ tôn nghiêm!” Đại thần hiện tại cũng lòng đầy căm phẫn đứng lên, trong mắt tất cả đều là vì nước hy sinh thân mình. “Lão phu cũng nguyện ý!” “Thân là con dân Bắc Sát, phải vì Bắc Sát ra sức, tại hạ cũng nguyện ý!” Từng tiếng vang lên, nhất thời sĩ khí Bắc Sát tràn đầy. Liễu Nguyệt Phi vừa lòng nhìn triều thần, những người này chính là mạnh miệng thôi, bất quá hiện tại vậy cũng tốt! Sắc mặt An Chiêu Hoa đại biến, vốn cho rằng đến đây với thân phận khách quý nên bản thân ả cũng mắt chó nhìn người thấp*, hiện tại cư nhiên gặp biến cố như vậy, giận đến thiếu chút hộc máu. Không phải đánh thôi sao, ai sợ ai nha! (R: mắt chó nhìn người thấp: ý coi thường). “Vậy các ngươi chờ mất nước đi!” An Chiêu Hoa nghiến răng nghiến lợi nói xong xoay người rời đi, nhưng bị Mộc Khinh giữ lại, trừng mắt liếc một cái. Sau đó hắn nói với Liễu Nguyệt Phi “Tại hạ nghĩ là có hai hiệp ước, một phần là Vương gia soạn ra, một phần là quan viên Nam Tề soạn ra. Hoàng thượng phê chuẩn chính là bản của Vương gia! Lúc nãy tại hạ lẫn lộn, xin Công chúa thứ tội!” Nói vừa xong, An Chiêu Hoa không thể tin nhìn Mộc Khinh, bách quan cũng kinh ngạc, chỉ có Huyền Thiên là một mặt bình tĩnh. Liễu Nguyệt Phi trong lòng cười lạnh. “Thì ra là thế, vậy thật đúng là hiểu lầm, còn không mau buông đại nhân ra!” Liễu Nguyệt Phi cười nhẹ nói, giống như mọi chuyện lúc trước hoàn toàn không phát sinh. Bách quan thấy vậy cũng không nói gì. Không đánh là tốt nhất, những lời vừa rồi có được mấy người là thật tâm nói? An Chiêu Hoa vốn được nuông chiều từ nhỏ, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, liền chất vấn Mộc Khinh “Ngươi sao dám loạn sửa thánh chỉ Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi còn sợ một tiểu quốc này sao?” “Huyền Thiên, mang Quận chúa xuống!” Mộc Khinh cũng không khách khí, mày nhíu chặt. An Chiêu Hoa đúng là được việc không thấy, phá hoại có thừa, không phải bản thân lên chiến trường nên cái gì cũng dám nói! Huyền Thiên nghe vậy, lập tức đáp ứng, sau đó liền thủ thế* với An Chiêu Hoa. An Chiêu Hoa nhất thời sắc mặt biến thành màu đen, trừng mắt nhìn Mộc Khinh. Bất đắc dĩ Mộc Khinh là sứ giả, ả đến đây phải nghe theo lời hắn, hơn nữa Huyền Thiên lại là người của Hoa Khanh Trần, ả cũng đành phải nhăn nhó theo Huyền Thiên bước đi. (R: thủ thế: ở đây là đưa tay mời, k phải kiểu thủ thế lúc sắp oánh nhau). Vừa rồi giọng An Chiêu Hoa rất lớn, mọi người ở đây đều nghe rõ ràng, có người đã nổi sùng định lên tiếng, nhưng nhìn đến Liễu Nguyệt Phi vẫn đang cười nhẹ liền nhịn xuống. Chủ tử còn chưa tức giận, bọn họ còn so đo làm gì? “Đã để Công chúa chê cười rồi!” Sau khi xác định An Chiêu Hoa đã rời khỏi, Mộc Khinh mới nói với Liễu Nguyệt Phi. Liễu Nguyệt Phi cười nhẹ “Không sao, tiểu nhân vật mà thôi, không đáng nhắc đến. Chuyện hiệp ước chờ phụ hoàng tỉnh lại sẽ kí kết!” Mộc Khinh nghe vậy khóe miệng run rẩy, Quận chúa Nam Tề trong mắt Công chúa Bắc Sát chỉ là tiểu nhân vật! Bất quá hiện tại cũng biết Bắc Sát đã đồng ý phần hiệp ước này, trước lúc đi Hoa Khanh Trần đã nói qua, yêu cầu của Hoàng đế, Bắc Sát có thể sẽ không nhận, để hắn giữ một bản. Lúc trước hắn còn cảm thấy Hoa Khanh Trần suy nghĩ nhiều, Bắc Sát vốn chính là nước thua trận, sao có thể có lập trường cùng tư cách ra điều kiện? Hiện tại xem ra hắn đúng là mười phần sai! “Như thế là được, thánh chỉ hòa thân cũng ở đây, mời Công chúa xem qua!” Mộc Khinh từ trong lòng lấy ra thánh chỉ đưa cho thái giám, thái giám liền tiến lên dâng cho Liễu Nguyệt Phi. Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn Mộc Khinh, nhớ lại lời An Chiêu Hoa nói lúc trước, trong lòng cũng có chút không rõ. Tiếp nhận thánh chỉ mở ra nhìn kỹ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị. Trắc phi, ha ha, được lắm! Mộc Khinh nhìn khuôn mặt không giận mà cười của Liễu Nguyệt Phi, trong lòng không hiểu được suy nghĩ của nàng. Công chúa này xem ra là không đơn giản! Liễu Nguyệt Phi gấp thánh chỉ lại, cười nói với Mộc Khinh “Khi nào thì thành thân? Bản cung chuẩn bị cho tốt đi đến Nam Tề!” Đuôi mày Mộc Khinh khẽ nhướn, Công chúa này đúng là không có chút e lệ“Đầu tháng sau, ngay ngày hoàng đạo, ngô hoàng tự mình quyết định!” “Vậy sính lễ ở nơi nào?” “Đã đến cùng với tại hạ!” “Giá y?” “Giá y cũng đã đến, chính là do một trăm hai mươi vị tú nương Nam Tề may, đại phấn giá y*!” (R: giá y: đồ tân nương mặc trong ngày cưới. Còn đại phấn ở đây là màu hồng, ta đoán chắc chỉ có Chính phi mới được mặc màu đỏ). Nói xong, nhất thời triều đình lại xôn xao lên. Quả thế, Hoàng đế Nam Tề chỉ cho đệ nhất Công chúa của bọn họ thân phận Trắc phi! Đây là vũ nhục rất lớn, đường đường đệ nhất Công chúa một quốc gia, lá ngọc cành vàng, vạn người tôn quý, đến Nam Tề lại chỉ là thân phận thiếp thất! “Lúc trước là hiệp ước, còn đây là thánh chỉ, trước Công chúa còn có thể kháng nghị, nhưng này là giấy trắng mực đen, không thể thay đổi!” Mộc Khinh ngay trước khi có tiếng phản đối đã nói trước chặn đầu. Liễu Nguyệt Phi cười lạnh trong lòng, không tệ, đầu tiên là để bọn họ đáp ứng hiệp ước, chịu làm phụ quốc, hiện tại lại hạ thánh chỉ, để nàng không thể không nhận! Suy cho cùng, vẫn là nàng thua một chút! Được lắm Hoàng đế Nam Tề, được lắm Mộc Khinh! “Bản cung tất nhiên biết, đã là Hoàng thượng hạ chỉ, thánh chỉ nay bản cung sẽ mang theo bên người. Gặp ai liền nói bản cung chính là Trắc phi Hoàng thượng ngự phong của Ngạo Vương, danh chính ngôn thuận, kiệu tám người khiêng tiến vào Vương phủ! Bãi triều!” Nàng gằn từng tiếng hữu lực, lời nói ra khiến người khác không thể không khuất phục dưới chân nàng! Phất tay áo rời khỏi đại điện, sư phụ dám không nâng nàng vào phủ, nàng liền quậy cho Nam Tề không được yên! Mộc Khinh nhìn thân ảnh của nàng, nữ tử nào có thể có quyết đoán, bình tĩnh xử lí mọi việc như thế. Người như vậy đúng là kì nữ, không trách được Hoa Khanh Trần lại coi trọng!