Chờ Lục Hạo ngồi nói chuyện với Nhan Hạ xong đã là nửa giờ sau, nhìn đồng hồ trên tay, Lục Phỉ mới tiến đến, trực tiếp rút điện thoại từ tay con trai ra:”Bây giờ đã đến thời gian ngủ trưa rồi đó.” "Nhưng baba à, con còn chưa nói hết đâu, cho con nói chuyện với mẹ thêm chút nữa được không? Được không ạ?” Lục Hạo hướng về phía baba, lộ ra tư thế khẩn cầu, đôi mắt to tròn đáng yêu không ngừng nhấp nháy nhấp nháy. "Ba cùng mẹ còn chưa được nói với nhau một câu nào kìa.” Lục Phỉ đưa di động đặt bên tai mình, rõ ràng nghe được tiếng cười từ đầu dây bên kia truyền đến. "Vậy thôi! Xem ở việc baba cũng yêu mẹ, con sẽ tạm nhân nhượng." Lục Hạo lưu luyến nhìn thoáng qua chiếc điện thoại, nhún bả vai, từng bước từng bước đi về phía giường nhỏ của mình, mỗi bước đều thật cẩn thận. Thấy Lục Hạo như vậy, mấy vị nhiếp ảnh gia đứng ở một bên lập tức bị chọc cười, bọn họ cũng coi như là đã nhìn ra, tình yêu mà Lục Hạo dành cho người mẹ bí ẩn này có bao nhiêu"Mãnh liệt". Đối với hành động của Lục Hạo, Lục Phỉ làm như không thấy, sau khi xác định cậu nhỏ đã lên giường ngủ, anh thu hồi tầm mắt, cầm điện thoại rời khỏi phòng. Ra ngoài, xuất hiện trước ống kính máy quay chính là hình ảnh Lục ảnh đế đứng dựa bên lan can bệ cửa sổ, một thân quần áo thoải mái bao bọc cơ thể to lớn chững chạc, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn mỹ càng lộ vẻ khắc sâu, lập thể, khóe môi người đàn ông hơi chút nhếch lên, tròng mắt lộ ra vài tia dịu dàng, tươi cười không che giấu…………. Cả người đứng đó, đẹp như một bức tranh lắng đọng của thời gian. Hình ảnh ấy không khỏi khiến mọi người phải than thở trong lòng, một Lục Phỉ như vậy, thật rất xúc động lòng người a! Ẩn dưới vẻ bề ngoài lạnh nhạt chính là một trái tim dịu dàng, vì một người mà nở rộ. Lúc này, bên cửa sổ. "Đến bên kia như thế nào rồi? Cảm giác quen thuộc sao?" Lục Phỉ nhỏ giọng hỏi, âm thanh rất có lực xuyên thấu truyền đến Nhan Hạ lỗ tai. Ở bên kia, đang sắp xếp quần áo, Nhan Hạ cũng không nhịn được cười ra tiếng:”Em mới vừa đến thôi, có đôi chút chênh lệch múi giờ, ngày mai còn phải đến địa điểm xem sàn catwalk nữa.” "Chú ý nghỉ ngơi, không nên quá mệt mỏi, ngày mai, anh và con sẽ đến đó xem buổi biểu diễn của em, đi theo còn có tổ chương trình > nữa.” Lục Phỉ nói xong, tròng mắt đen láy có chút thâm thúy. Nghe được câu này, đầu bên kia điện thoại, Nhan Hạ không khỏi hít một hơi, sau đó mới bình tĩnh nói: "Ừm, em chờ mọi người." "Nhan Hạ." "Hả?" Nhan Hạ nghe anh dùng giọng nói trầm thấp hô tên mình, lập tức tập trung tinh thần lại. "Đừng lo lắng, em không phải là kẻ kém cỏi đến mức không ai chấp nhận được.”Lục Phỉ nhạo báng xong, nhỏ giọng nở nụ cười, anh còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Nhan Hạ khi anh nói xong câu đó, chắc chắn là vô cùng khẩn trương nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh. Câu trêu chọc bất thình lình khiến người vốn đang căng thẳng lập tức trấn định lại một cách thần kỳ, khóe môi nhếch lên, cô nói:”Em biết mà.” "Anh thích câu tuyên ngôn đầy khí phách mà người nào đó đã dõng dạc tuyên bố trước mặt giáo viên Hạo Hạo, vì vậy, em hãy tiếp tục tin tưởng điều đó.” Lục Phỉ nghe giọng nói dịu dàng của vợ, trong mắt dâng lên sự thỏa mãn. "Được, bây giờ em phải thu dọn đồ đạc, ngày mai gặp lại nha.” Nghe câu nói ngọt ngào, cả giọng nói trầm khàn hấp dẫn kia, khiến cô càng thêm nhớ anh, nếu hiện tại, Lục Phỉ đang đứng trước mặt cô, chắc cô sẽ không kiềm chế được mà vọt tới, ôm lấy anh một cái thật chặt. "Mai gặp." Đáp lời, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của Lục Phỉ lúc này đã không che giấu được sự dịu dàng đối với người phụ nữ của mình. Sau đó, chờ âm thanh nhắc nhở đầu bên kia đã cúp điện thoại truyền đếnLục Phỉ mới bình tĩnh như không có gì mà bỏ điện thoại từ bên tai xuống. Nghĩ về nội dung cuộc trò chuyện của hai người, Lục Phỉ lại máy lên, mở Microblogging, sau đó đi tới trang cá nhân của Úc Tử Phàm. Sau cuộc họp ngày hôm ấy, về phương pháp giải quyết cho vấn đề của Úc Tử Phàm, cũng không biết bây giờ có hiệu quả như thế nào. Microblogging Úc Tử Phàm vừa mở ra, gắn ngay đầu chính là bài viết mà chính bản thân anh ta tự soạn gửi. "Trước khi đưa ra lời giải thích, tôi muốn bày tỏ sự áy náy của mình đối với những người đã yêu tôi, ủng hộ tôi...... Làm bạn bên nhau đã nhiều năm, giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, khó khăn, tôi chỉ hi vọng, mọi người có thể thích cô ấy giống như thích tôi vậy, bởi vì không có người phụ nữ ấy, sẽ không có Úc Tử Phàm của ngày hôm nay…..” Nhìn đến đây, Lục Phỉ nhíu mày, đây cũng là một đề nghị được đoàn quan hệ xã hội của anh đề xuất. Nghĩ tới đây, Lục Phỉ đi xuống nhìn phần bình luận phía bên dưới. "Vợ thiên vương đúng là không dễ dàng nha, ẩn thân nhiều năm như vậy, con cũng đều lớn cả rồi, chẳng lẽ Thiên vương còn muốn ẩn hôn cả đời sao?” "Úc Thiên vương, em ủng hộ anh, mặc dù rất giận chuyện anh có con và ẩn hôn, nhưng anh cũng đã không trẻ, cũng là lúc nên thành gia rồi, vợ anh rất tốt, nguyện ý ủng hộ.” "Tiếp nhận áy náy của anh rồi, nếu là nhất định phải bị anh lừa gạt một lần, như vậy tôi hi vọng đây là lần cuối cùng." "Xem xong quá khứ của hai người, tôi thật xúc động! Thật hâm mộ, muốn có một tình yêu như vậy………” "Đột nhiên cảm thấy Úc Thiên vương cũng là một người đàn ông tốt a, đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ ở bên mỗi vợ của mình.” "Người đàn ông tốt 1." "......" Nhìn những phản hồi tốt này, ánh mắt Lục Phỉ từ từ phóng ra xa, phản ứng của fans đã đủ để nói, tuy biện pháp này có chút cũ kĩ xong hiệu quả thì vẫn không tệ. Chẳng qua lúc trước anh cảm thấy chuyện không thành vấn đề, nhưng sau khi đọc xong, lại bỗng cảm thấy bản thân không thể dùng chữ viết để miêu tả quá khứ giữa mình và Nhan Hạ. Hồi tưởng lại những năm tháng kia, hơi thở lạnh lùng trong trẻo trên người người đàn ông giảm đi không ít, có lẽ, nếu anh ra ngoài kia tìm những người giỏi văn vẻ viết cho một đoạn thì sẽ sinh động hơn tự mình kể lại rất nhiều. Quan trọng hơn là, thủ đoạn mà Úc Tử phàm đã dùng qua, sao anh có thể dùng lại chứ? Sau một khắc, điện thoại di động phát ra một đoạn mã số, thời gian càng ngày càng gấp rút, anh sẽ không cho phép bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xuất hiện, thoát li khỏi sự khống chế của mình. * Ngày thứ hai, 《 siêu nhân trở lại 》vẫn tiếp tục quay chụp, nhưng rõ ràng, trong nhà xuất hiện những việc bất đồng với quá khứ. Tỷ như: Buổi sáng ăn điểm tâm thì Lục Hạo hỏi: "Ba, cách thời gian chúng ta đi tìm mẹ còn bao lâu?” Buổi trưa ăn cơm thì Lục Hạo hỏi: "Ba, có thể nói cho hạo hạo còn bao lâu nữa là có thể đi tìm mẹ sao?" Buổi tối lúc ăn cơm chiều, Lục Hạo hỏi: "Ba, cách ngày đi tìm mẹ còn bao lâu?" ...... Cả ngày, Lục Phỉ chỉ cảm thấy có một con con muỗi ở bên tai mình kêu ông ông. Rất nhanh tới đêm, Lục Phỉ trực tiếp bịt miệng Lục Hạo, kéo cậu lên giường:”Con trai, ngủ thôi!” Lục Hạo ưmh á đôi câu, gật đầu một cái, vội vàng nhắm hai mắt lại. Thấy thế, Lục Phỉ mới nhẹ nhàng thở ra, cả một ngày, bị con trai oanh tạc bằng chữ "Mẹ", dù cho dây thần kinh có thô to như thế nào, Lục Phỉ cũng có chút không kiềm chế được. Sau khi tắt đèn đóng cửa, Lục Phỉ quay về phòng của mình,bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi rửa mặt. Mà lúc này, bên trong gian phòng nhỏ. Sau khi Lục Phỉ rời đi, camera liền ghi lại cảnh tiểu Hạo Hạo của chúng ta trở mình bò ra khỏi giường, mở rương hành lý của bản thân, sau đó bắt đầu không ngừng bỏ đồ vào đó. Chiếc khóa phải thật khó khăn mới có thể kéo lên được, lúc này, cậu nhỏ mới rón rén kéo hành lý đến trước cửa phòng Lục Phỉ. Rắc rắc một tiếng, cửa phòng Lục Phỉ từ từ được mở ra. "Ba đâu nhỉ?" Kéo theo hành lý, bởi vì không nhìn thấy Lục Phỉ, Lục Hạo nhìn chung quanh thầm nói. Khi nghe thấy âm thanh truyền đến từ nhà vệ sinh, con người cậu xoay vòng, sau đó đem rương giấu kỹ, cả người núp vào chăn. Một lát sau, Lục Phỉ từ trong phòng vệ sinh đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy một đoàn phồng phồng dưới chăn, còn có tay cầm hành lý lộ ra dưới gầm giường. Nhướng mày kiếm, con trai có vẻ quá ngây thơ rồi. Từ từ đi về phía trước, Lục Phỉ vén chăn nằm lên giường, làm bộ ngủ thiếp đi, hơi thở vững vàng, thong thả. Lúc này, một cái đầu nhỏ nhô ra khỏi phần chăn nữa giường bên kia, nhìn bóng lưng to rộng của baba, che miệng cười một tiếng, Lục Hạo thả lỏng cơ thể, đắp chăn thật kín, sau đó bắt đầu nhắm mắt ngủ. Lục Phỉ vốn vẫn chờ hành động tiếp theo từ phía con trai, ai dè, hồi lâu vẫn không thấy gì, anh nhẹ nhàng xoay người, lại thấy một bóng người nhỏ bé ngủ khò khò bên cạnh. Nhìn khuôn mặt tròn tròn đáng yêu của Lục Hạo, anh cười cười, chuyển người, lại đưa tay kéo con vào lồng ngực. Bởi hành động của Lục Phỉ, Lục Hạo giật giật thân thể, tìm một góc độ thích hợp, tiếp tục ngủ. Lục Phỉ đưa cái tay còn lại ra sờ sờ đầu thằng bé, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Đây là hai người lần đầu tiên hai người ngủ chung khi quay 《 siêu nhân trở lại 》, lúc này, bên phòng tập trung của tổ đạo diễn, khi moi người nhìn thấy một màn này, một cảm giác ấm áp lơ lửng nơi trái tim. Sáng hôm sau tỉnh lại, Lục Phỉ lại một lần nữa cảm thụ cảm giác bị mười mấy cân thịt đè ép. "Ba, hôm nay chúng ta muốn đi tìm mẹ, cho nên ba mau mau dậy đi!" Giọng nói thanh thúy thể hiện rõ niềm vui, cả người trông có vẻ tinh thần, hoan hỉ vô cùng. Lục Phỉ khẽ mở mắt, liếc nhìn Lục Hạo một cái lại làm bộ ngủ, ngã người xuống một cái, anh lạnh nhạt nói: "Ba ngủ, ngủ tiếp một lát." "Ba không muốn đi thấy mẹ sao? Sao ba còn có thể ngủ nữa chứ." Lục Hạo trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Lục Phỉ. "......" Người đàn ông vốn chỉ định nhắm mắt trêu chọc đứa con nhà mình một chút lập tức trầm mặc, anh cảm thấy có chút không theo kịp logic đứa trẻ cho lắm?? Không có cách nào lừa gạt tên nhóc đang làm nũng ầm ĩ trên người mình, Lục Phỉ không thể làm gì khác hơn là mở mắt. Thấy baba tỉnh lại, Lục Hạo gật đầu nhỏ một cái: "Con biết ngay là ba muốn gặp mẹ mà, nhất định là ba đã quên mất chuyện hôm nay phải đi tìm mẹ rồi, hôm qua ba còn nhắc Hạo Hạo mà…….. ba xem đi?” Lục Phỉ nghe được câu này, ánh mắt nhìn Lục Hạo nhiều thêm một tia ý cười, càng nhiều hơn một tia bất đắc dĩ. Mà ngay khi anh dừng lại, Lục Hạo đã một lật người xuống giường, mở ra cửa phòng tắm, vừa đi vào vừa lớn tiếng nói:”Ba, nhanh lên một chút, con sẽ giúp ba chuẩn bị hết thảy.” Nghe giọng nói cậu nhóc truyền, Lục Phỉ đứng dậy, sau khi vào phòng thay quần áo xong, anh mới chậm rãi tiến vào nhà tắm. Vừa vào cửa đã nhìn thấy Lục Hạo đang nhón chân cầm bàn chải đánh răng của baba và kem đánh răng, dùng sức bóp. Nhìn cậu bé bóp hồi lâu cũng chưa thành công, Lục Phỉ mới chầm chậm tiến đến, lấy đồ từ tay con, cho kem vào bàn chải, sau đó anh cúi đầu nhìn người đứng bên cạnh coa tới bắp đùi mình:”Ba tự mình có thể làm được, cảm ơn Hạo Hạo đã giúp ba một tay.” "Không cần cám ơn." Lục Hạo vui vẻ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục nhắc nhở: "Nhưng ba phải nhanh lên một chút a, Hạo Hạo muốn gặp mẹ sớm hơn.” Nghe những lời này, động tác của Lục Phỉ không khỏi chững lại một chút, nghiêng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt cấp bách của con trai, chân mày nhếch lên, trong lúc anh không ở nhà, con trai có từng vì muốn đi gặp baba mà vội vã như này không? Thấy Lục Phỉ nhìn mình chằm chằm không đánh răng, Lục Hạo nhe răng cười một tiếng: "Ba, mau lên nào."