1.2: Đối tượng hẹn hò thú vị
Hắn đem điện thoại thoát khỏi giao diện quay số bỏ vào túi quần tây, đứng dậy đi tới giữa đống hỗn loạn.
“Tiên sinh, ngài đừng qua đó, nguy hiểm.”
Đoàn Hồng Huyên bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của người phục vụ, dễ dàng để mình vào trong phạm vi tấn công của Ngải Tử Lam.
Hơi thở mạnh mẽ đáng sợ khiến cho Ngải Tử Lam lông tơ dựng đứng lên, cô lại lần nữa hét lên: “Đừng qua đây.”
Nhưng lần này, người đứng trước mặt cô không những không lùi lại, thay vì tránh đòn tấn công không bài bản của cô, lại khẽ cười nói: “Đây không nên là quà gặp mặt cho người giải cứu.”
Âm thanh trầm ấm vang lên trong tâm trí hỗn loạn của Ngải Tử Lam, cô bắt được cái chữ “cứu”quan trọng nhất kia, nhưng đầu đặc hồ nhão không cách nào tiếp tục chuyển vận.
Giây tiếp theo, Đoàn Hồng Huyên vì Ngải Tử Lam lần nữa huơ dao mà trợn đôi mắt đen sắc bén.
Người con gái này lại tự đâm mình một dao.
“Cứu tôi, cầu xin anh đưa tôi đi.” Ngải Tử Lam hoàn toàn không quan tâm vết thương trên mu bàn tay không ngừng chảy máu, hai tay nắm vạt áo người đàn ông xa lạ trước mắt, khẩn thiết cầu cứu.
Đoàn Hồng Huyên cúi xuống nhìn dòng máu lóa mắt trên da thịt trắng nõn của cô, thì ra thông qua cảm giác đau để duy trì sự tỉnh táo, cho nên mới quả quyết làm bị thương mình như vậy.
Người đàn ông trước mắt không phản ứng gì, Ngải Tử Lam có chút gấp gáp, có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác, tác dụng của thuốc như cũ đang ăn mòn lý trí và thân thể cô, Ngải Tử Lam không còn thời gian nghĩ nữa, một phen đẩy Đoàn Hồng Huyên ra, hướng về phía cửa nhà hàng chạy đi.
Đoàn Hồng Huyên cúi xuống nhìn áo sơ mi có một dấu tay nho nhỏ dính máu, ý vị không rõ khẽ cười một tiếng, quay người đuổi theo.
Chỗ góc khuất cầu thang, Ngải Tử Lam co người lại, ôm lấy thân thể đang run của mình, gần như chìm trong tuyệt vọng.
Cố đã không còn sức nữa rồi, lập tức sẽ bị mê đi dưới tác dụng của thuốc, lần này không thể vượt qua sao?
Ngay từ đầu Ngải Tử Kỳ chủ động kêu cô hẹn hò với Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử Lam liền biết chuyện này có gì đó không đúng rồi, nhưng cô sao có thể tới, người chị cùng cha khác mẹ này lại muốn hủy hoại cô như vậy.
Tiếng giày da nện trên nền đá cẩm thạch cả kinh khiến Ngải Tử Lam đột nhiên ngẩng đầu lên, trước mắt một mảnh mơ hồ, cô cố gắng lắm mới thông qua màu sắc quần áo nhìn ra, đây hình như là người trong nhà hàng nói muốn cứu cô.
Đoàn Hồng Huyên theo vết máu tìm tới, còn chưa đứng vững, liền bị cô giống như mèo con hoảng loạn nhào vào ngực, theo bản năng ôm lấy cô.
“Cứu cứu tôi cầu xin anh cứu cứu tôi.”
Người con gái trong lòng vừa cầu cứu, vừa dưới sự giày vò của thuốc vô thức cọ xát tấm thân mềm mại của mình lên cơ thể rắn chắc.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
15 chương
127 chương
194 chương
68 chương
10 chương