Sủng ái tiểu hư hỏng

Chương 20 : ngọt

Editor: Ái Khiết Ngày cuối cùng của kì nghỉ, Thẩm Hạ Thời trở về chung cư của mình. Buổi hẹn hò đã được định vào 11 giờ trưa hôm nay. Bây giờ là 9 giờ sáng, sắc trời còn có chút tối, đêm qua mưa một trận, vốn trời đã ướt át càng thêm rét lạnh. Lúc gió thổi qua, hàng xanh hai bên đường phố lung lay mấy cái sau lại trở về vị trí cũ, lá cây rơi đầy đất, tràn ngập cảm giác lạnh lẽo của mùa đông. Thẩm Hạ Thời đã đứng ngây người bên cửa sổ nửa giờ, trong đầu còn nghĩ tới chuyện đêm qua. Lúc ấy cô cũng không biết mình nghĩ cái gì, thấy biểu tình mất mát của Mộc Tắc như vậy, không đành lòng liền chủ động nhắc tới chuyện hẹn hò này ra. Dựa vào tính tình lúc trước của cô, địch bất động ta bất động, ai nghĩ đến có một ngày cô cũng sẽ chủ động mở miệng đề nghị hẹn hò với người đàn ông khác chứ? Tuy rằng lời cô nói ra miệng rất lợi hại, nhưng thật ra lại chưa bao giờ yêu đương, cũng không hề có kinh nghiệm hẹn hò. Thẩm Hạ Thời dựa vào tường ngồi dọc xuống, thở dài than thở lần thứ mười trong buổi sáng hôm nay. Chuông cửa vang lên vài tiếng, cô không tình nguyện bò dậy từ trên sàn đi ra mở cửa. Khương Hân và Dương Cẩn vẻ mặt gian xảo đứng ở cửa, cười hì hì hỏi cô: “Đã nghĩ ra chỗ nào tốt để đi hẹn hò chưa?” “Còn chưa nghĩ nữa.” Thẩm Hạ Thời lại thở dài một hơi, xoay người đi vào phòng, tùy tiện nằm trên sô pha. Khương Hân nghe được lại cười hớn hở: “Không nghĩ tới nha, Thẩm đại kiểm sát trưởng nổi danh lại dốt đặc chuyện yêu đương, lúc mới quen tôi còn tưởng cậu là tay tình trường già đời đấy.” Thẩm Hạ Thời trầm mặc một lúc, xoay người ngả vào sô pha, dùng gối che mặt lại, âm thanh rầu rĩ nghe thật hữu khí vô lực: “Lời này hôm nay cậu đã nói rất nhiều lần rồi, hai người không có chuyện gì quan trọng thì nhanh trở về tạo em bé đi.” “Đừng đừng đừng.” Khương Hân nhanh chóng nói: “Là một người kết hôn hai năm từng trải, cũng là chị em của cậu, tôi có nghĩa vụ phải dạy cho cậu hẹn hò là như thế nào.” Thẩm Hạ Thời ngồi lại ngay ngắn. Mà cùng khoảng thời gian đó, bang phái 19 bộ Hòe Giang, các anh em ngồi trước mặt Mộc Tắc, vỗ tay rất khoái chí, nói: “Đại ca, là anh em của ngài, chúng em đây rất cần thiết phải truyền đạt những kinh nghiệm hẹn hò lại cho ngài.” Mộc Tắc ngẩng đầu nhìn về phía đám người đó. Thẩm Hạ Thời và Mộc Tắc cơ hồ cùng thời khắc đó đều gật đầu, thần sắc trên mặt phá lệ nghiêm túc, đặc biệt là Thẩm Hạ Thời, một bộ dáng chăm chú lắng nghe kia, thiếu chút nữa đã tìm sách vở ghi lại. Khương Hân nói: “Hẹn hò á, ngoài ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, nắm tay sóng vai đi dạo, cái này cậu đều biết cả rồi. Quá tầm thường, tôi sẽ trực tiếp lướt qua, cậu phải hướng tới cái độc lạ hơn, phải làm Mộc Tắc thần hồn điên đảo cậu!” Thẩm Hạ Thời gật đầu như gà con mổ thóc tỏ vẻ tán đồng. Nhị Tứ nói: “Hẹn hò ấy à, ngoài ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, nắm tay sóng vai đi dạo, cái này ngài đều biết cả rồi. Quá tầm thường, em sẽ trực tiếp lướt qua, ngài phải hướng tới cái siêu đẳng hơn, làm hình tượng anh minh thần võ của ngài cắm rễ thật sâu trong lòng chị dâu, khiến cho chị ấy thần hồn điên đảo!” Mộc Tắc nhướng một bên mày rậm, ý bảo hắn tiếp tục nói. Khương Hân nói: “Tôi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến một biện pháp có thể bày ra mị lực của cậu!” Nhị Tứ nói: “Em nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có một biện pháp có thể giúp ngài thể hiện vẻ hùng phong của mình!” Mộc Tắc và Thẩm Hạ Thời trăm miệng một lời: “Cái gì?” Trảm Xuân đột nhiên đem một dàn ‘áo mưa’ thật dài chậm rãi kéo ra, Dương Cẩn từ trên sô pha đứng dậy, hai cánh tay phong tao run run, đống ‘áo mưa’ từ trong tay áo anh ta chấn động rớt bịch bịch xuống đất. Trên mặt Nhị Tứ và Khương Hân mang theo nụ cười đê tiện không khác biệt mấy: “Đêm nay chắc chắn phải chiến hỏa khói súng một lần, vũ khí ngài/cậu tự chuẩn bị, trang bị chúng em/tôi đã sắp xếp tốt. Vứt liêm sỉ đi, giữ lấy đối phương, làm đối phương kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!” Mộc Tắc: “...” Thẩm Hạ Thời: “...” Hai người lần nữa tâm linh tương thông khinh bỉ bạn tốt: “Ngu ngốc.” Mộc Tắc đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Hạ Thời cũng xoay người tiến vào phòng ngủ. @ a i k h i e t Cửa đóng lại, Thẩm Hạ Thời nhìn khuôn mặt đỏ rực trong gương, lại không nhịn được nhớ tới tối qua, lúc ấy Mộc Tắc nghe cô thổ lộ xong lại sửng sốt một hồi lâu, mới đầu không quá tin tưởng, sau lại dụ dỗ cô nói lại rất nhiều lần, càng nói thì cô lại thấy thần sắc của anh càng kì lạ. Anh ở trong phòng cô ngây người hơn nửa đêm, cũng không làm gì, chỉ là ôm hôn cô đã lâu. Lúc Thẩm Hạ Thời mơ mơ màng màng liền nhớ tới vết thương trên người anh, lôi kéo người đến bệnh viện. Mới đầu Mộc Tắc không muốn đi, cái này đối với anh như một vết thương nhỏ, dưỡng một thời gian cũng không có chuyện gì. Chỉ là không chịu nổi giọng nói nhỏ nhẹ khuyên can của Thẩm Hạ Thời, thừa dịp còn sớm hai người lại tới bệnh viện một chuyến, chờ rửa sạch miệng vết thương và băng bó lại đã là đêm khuya. Thật ra Thẩm Hạ Thời muốn về lại chung cư, nhưng Mộc Tắc không cho, sau lại cường ngạnh dứt khoát bế cô lên xe, lại cường ngạnh ôm vào biệt thự. Lúc ấy người của 19 bộ Hòe Giang tính cả Khương Hân và Dương Cẩn đều đang đánh bài ở phòng khách, thấy Mộc Tắc ôm Thẩm Hạ Thời từ bên ngoài tiến vào, bước chân hỗn loạn vọt vào phòng ngủ. Mọi người há to miệng, bài trong tay tung bay theo gió, sau đó dừng trên mặt đất. Ai cũng cho rằng bọn họ đã phát sinh chuyện gì đó, ai biết Mộc Tắc ngây người trong phòng cô một lúc lại ra ngoài, lập tức vào phòng tắm, nửa giờ sau mới đi ra. Nếu không phải cô còn đang trong kì sinh lý, dựa vào trình độ động tình của Mộc Tắc ngay lúc đó, Thẩm Hạ Thời hoài nghi đêm qua rất có thể đã xảy ra chuyện ‘chiến hỏa khói súng’ mà Khương Hân chờ đợi. Cô đứng trước tủ chọn quần áo, hai cố vấn cũng đi theo, nói hai ba câu lại lái đến chuyện đó. Thẩm Hạ Thời không chút để ý nói: “Có phải các cậu cấu kết với người của 19 bộ Hòe Giang làm chuyện xấu hay không?” “Sao có thể!?” Đôi mắt hai người trừng lên, trên mặt mang theo biểu tình bản thân có ý tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú. Phụ nữ trước khi hẹn hò sẽ thay đổi lựa chọn quần áo rất nhiều lần, không bao lâu đã tới giờ hẹn. Thẩm Hạ Thời chuẩn bị sẵn sàng, hít sâu vài lần trước gương sau đó mới mở cửa. Dương Cẩn nằm trong lòng Khương Hân, tay hoa lan giơ cao lên nói với cô: “Bộ đồ tiểu tình lữ này á, rất dễ lau súng cướp cò đó nha, cậu cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.” Thẩm Hạ Thời bất đắc dĩ nhìn hai người: “Tôi không thích cuộc chiến đẫm máu đâu, các cậu tỉnh lại đi.” Nói xong cô liền mở cửa đi ra ngoài, chỉ còn lại hai vợ chồng sững sờ trong phòng, cuộc chiến đẫm máu cái gì chứ??? Khương Hân tức khắc nhớ tới hai ngày này là kì sinh lý của Thẩm Hạ Thời, đã triệt để hiểu ra gật gật đầu. Dương Cẩn nghe không hiểu: “Có ý gì?” Khương Hân lạnh lùng cười: “Chính là mấy ngày trong tháng mà anh ghét nhất đấy.” Lúc này Dương Cẩn cũng thông suốt, chậc chậc hai tiếng: “Mộc đại gia thật thảm…” Khi Thẩm Hạ Thời xuống tới nơi, Mộc Tắc đã chờ ở dưới lầu. Cơ thể cao lớn của người đàn ông dựa vào xe, bên ngoài khoác áo khoác màu xám, bên trong là âu phục màu đen, giữa hai ngón tay được bao bởi găng tay đang kẹp một điếu thuốc lượn lờ sương khói. Tóc đen như mực, còn có chút hỗn loạn, đôi mắt đen trầm nhìn qua, sự ôn nhu nơi đáy mắt như một vòng kín không kẽ hở vờn quanh cô. Mộc Tắc nhìn chằm chằm cô hồi lâu, miệng gợi lên nụ cười, giọng khàn khàn: “Muốn đi chỗ nào?” Thẩm Hạ Thời nhìn gương mặt này của Mộc Tắc đã vô số lần, nhưng vẫn muốn thừa nhận, anh là một người đàn ông rất có mị lực, rõ ràng là làm chuyện đánh đánh giết giết, nhưng hành vi cử chỉ lại ưu nhã và hơi kiêu ngạo, có lẽ là vì lười nhác, ánh mắt khi nói chuyện với người khác lại lộ ra chút không để ý, có khí chất đến từ trong xương cốt, đương nhiên là khó có thể bắt chước được. Thẩm Hạ Thời rũ mi, tim đập nhanh một chút: “Ăn cơm? Xem phim? Tới… chỗ nào đó đi dạo?” Nói xong câu cuối, âm thanh trong miệng đã nhỏ lại một chút, trong lòng cân nhắc lại những gì mình vừa nói không phải là những tình tiết hẹn hò nhàm chán mà Khương Hân nói đó sao, nhưng Thẩm Hạ Thời cũng thật sự không biết nên làm gì, huống chi chẳng có cặp nào chưa từng làm qua mấy chuyện khuôn sáo cũ rích này đâu? Kỳ thật Thẩm Hạ Thời cũng muốn cảm thụ một chút, cũng không biết vị đại ca này có thể tĩnh tâm bồi cô hay không. Mộc Tắc tắt thuốc đi tới chỗ cô, bước chân không nhanh không chậm, động tác ưu nhã tháo găng tay, lúc tới trước mặt cô, mùi thuốc nhàn nhạt chui vào chóp mũi Thẩm Hạ Thời. Mộc Tắc cầm tay cô đặt vào trong túi giữ ấm, Thẩm Hạ Thời cảm nhận được lòng bàn tay anh vỗ nhè nhẹ lên tay mình, thật ôn nhu, mỗi động tác đều mang theo yêu thương và nuông chiều. Anh vừa mới hút thuốc xong, giọng khi nói chuyện càng thêm khàn khàn hơn so với ngày thường: “Ngẩng đầu nhìn anh.” Thẩm Hạ Thời lặng lẽ thở ra một hơi, lúc ngẩng đầu lên thì mặt đã treo nụ cười ngọt ngào. Mộc Tắc lẳng lặng nhìn cô, ngón tay vuốt qua mũi cô: “Thẹn thùng?” Dù sao cũng là lần đầu tiên yêu đương và hẹn hò, nói không khẩn trương là giả, nhưng miệng chết cũng không thừa nhận: “Không có.” Tình trường như chiến trường, ai nhận thua trước sẽ thảm lắm! Trống trận trong lòng Thẩm Hạ Thời đã gõ vang, cô sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy đâu, nếu thẹn thùng thật, cô cũng sẽ giả bộ thật tự nhiên tùy tính, kiên quyết không thể phá đi hình tượng khốc huyễn băng lãnh cao quý của mình! Cho nên, cho dù tim đã đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng, Thẩm Hạ Thời cũng cường trang trấn định chịu đựng Mộc Tắc trêu chọc, hơn nữa còn chủ động ôm eo Mộc Tắc, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ đang tươi cười trong lồng ngực anh ngẩng lên, mềm mại nói: “Em đói quá.” Mộc Tắc thích Thẩm Hạ Thời nhào vào trong ngực mình, cô chỉ cần làm nũng, chuyện gì anh cũng sẽ để cô chọn lựa. Người đàn ông vòng hai tay ôm lấy cô gái trong lòng ngực, hôn hôn chóp mũi cô: “Muốn ăn gì thì lên xe từ từ nghĩ, trời lạnh, em lại bị cảm mất.” Anh dẫn cô lên xe xong lại cúi người thắt đai an toàn cho cô, nhìn thấy cô ăn mặc có chút đơn bạc, cau mày lấy một tấm thảm nhỏ đặt trên đùi cô, sau đó lại chỉnh máy sưởi lớn hơn một chút, vuốt vuốt mặt cô cảm thấy dần dần trở nên ấm áp mới yên tâm. Thẩm Hạ Thời nghiêng đầu nhìn anh: “Anh cẩn thận như vậy sẽ làm em cảm thấy anh rất có kinh nghiệm ở phương diện này đó.” Mộc Tắc nhìn cô, bỗng nhiên cười thâm ý: “Phương diện kia của anh cũng không tồi, em muốn thử một chút không?” “...” Cô trầm mặc một lúc, phát giác câu nói làm mình nghẹn họng có chút không thích hợp, vì thế nghiêm trang đưa mắt nhìn phía trước: “Lái xe đi.” Anh cười nhẹ một tiếng, Mộc Tắc duỗi tay nhéo nhẹ vành tai Thẩm Hạ Thời, giọng nói ôn nhu: “Em phải nhớ kĩ, anh chỉ yêu mỗi một mình em.” Bên trong xe đều là hơi thở của Mộc Tắc, giống như một đám lửa vây quanh cô, ngay cả những lời nói này của anh cũng mang theo độ ấm, giống như mang theo một loại quyết tâm muốn nướng chín Thẩm Hạ Thời. Đây đại khái chính là phương thích thích một người của Mộc Tắc, anh sẽ không cho cô cơ hội nảy ra một chút hiểu lầm, cho nên mới nói một câu như vậy, nhưng bởi vì những lời này của anh, không khí trong xe lập tức càng thêm ấm áp. Trong lòng Thẩm Hạ Thời cũng rất vui vẻ, rốt cuộc hiện tại cũng có một người sẽ lo lắng cô tức giận hay vui vẻ, cũng sẽ bởi vì một câu tùy ý của cô mà nghiêm túc giải thích, ai cũng thích có cảm giác được một người nhớ nhung và yêu thương, cô cũng không ngoại lệ. Thân thể Mộc Tắc đến gần một chút, cả hô hấp của anh đều vang bên tai cô, anh thấp giọng hỏi: “Vậy còn em?” Trên mặt Thẩm Hạ Thời như lửa đốt, lưng lặng lẽ nhích ra sau muốn cách xa anh một chút. Đôi mắt Mộc Tắc híp lại: “Hạ Hạ, em có yêu anh không?” Anh biết rõ ràng đáp án này, chỉ là hiện tại đang dỗ Thẩm Hạ Thời nói ra thôi, mà Thẩm Hạ Thời không phải một người có thể tùy ý nói lời yêu ra ngoài miệng, huống chi cô còn là con gái, cảm thấy biểu đạt rõ ràng cảm tình của mình như vậy có chút không được tự nhiên. Nhưng nếu không thuận theo Mộc Tắc, anh có thể không ngừng lăn lộn đòi hỏi cô. Thẩm Hạ Thời quay đầu, đôi mắt ngập hơi nước nhìn anh: “Mộc Tắc, em thích anh.” Anh không quá vừa lòng: “Anh phải nghe em nói yêu anh.” “...” Anh đủ chưa vậy! Thẩm Hạ Thời làm bộ làm tịch bĩu môi: “Lần sau nói, em đang đói lắm.” Mộc Tắc lập tức tước vũ khí đầu hàng, anh không bao giờ nhẫn tâm bức cô. @ a i k h i e t Bởi vì Thẩm Hạ Thời la hét đã đói bụng, Mộc Tắc quay xe chạy tới hướng quán ăn gần đây. Phố này là nơi rất ít nhân vật nổi tiếng thích đi, đồ ăn và bầu không khí đương nhiên rất tốt, hẹn hò cũng có vẻ lãng mạn. Mộc Tắc chú ý nhìn biểu tình của Thẩm Hạ Thời, thấy cô không quá thích, dứt khoát vòng lại rời đi: “Muốn đi chỗ nào ăn, đều nghe em.” Thẩm Hạ Thời cũng không khách khí, nhắc vài món ngon, lại đều là những món ăn vặt có bán ở ven đường. Anh nhíu mi không quá đồng ý: “Vài món kia không vệ sinh, không tốt cho thân thể em.” Mộc Tắc đã quên các anh em 19 bộ Hòe Giang cũng thường xuyên ăn, anh chưa bao giờ nói cái gì, nhưng đặt trên người Thẩm Hạ Thời, anh lại không nhịn được ghét bỏ, kiên quyết không đồng ý yêu cầu của Thẩm Hạ Thời. “Em muốn ăn cái kia.” Cô vuốt bụng nhỏ, bộ dáng rất đáng thương. Kiên quyết không đồng ý gì đó… “Được rồi.” Thấy anh đáp ứng, Thẩm Hạ Thời lại liệt kê ra một ít món ăn vặt khác, chủng loại phồn đa, chua ngọt đắng cay đều có, Mộc Tắc càng nghe, mày càng nhíu chặt: “Ăn như vậy bụng có đau không?” Anh rất không ủng hộ, tuyệt đối sẽ không đồng ý! “Em muốn ăn mà.” Thẩm Hạ Thời nhăn mi, thật đáng thương. Tuyệt đối không đồng ý gì đó… “Mua.” Xe ngừng ở ven đường, trời bên ngoài đang lạnh, Mộc Tắc không đành lòng cho cô xuống xe để bị lạnh, dặn dò cô ngoan ngoãn ngồi trên xe, chính mình lại xuống xe mua đồ ăn cho Thẩm Hạ Thời. Nửa giờ sau mua đồ về, Mộc Tắc liền thấy Thẩm Hạ Thời đứng bên đường phố náo nhiệt, tay trái cô cầm một cây kẹo bông gòn, tay phải cầm một chuỗi hồ lô đường. Hôm nay cô gái nhỏ búi tóc tròn trên đỉnh đầu, mặc một chiếc váy mùa đông ngắn đang tung bay trong gió, khuôn mặt xinh đẹp thường lộ ra vài phần tò mò, nhón chân lên, hai mắt nhìn xung quanh, sau đó lại cúi đầu cắn một ngụm bông gòn, ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ anh. Khi Thẩm Hạ Thời quay đầu nhìn thấy anh, hướng anh huơ huơ hai món trong tay, ngọt ngào mỉm cười. Mộc Tắc bỗng nhiên cảm thấy âm thanh ầm ĩ xung quanh thật sự xa xôi, thế giới an tĩnh chỉ có mỗi thân ảnh Thẩm Hạ Thời, mà cô lại giống như một vệt sáng lộng lẫy rất bắt mắt, tức thì chiếu sáng góc tối âm u trong lòng anh. Anh chậm rãi đi đến trước mặt cô, nhìn cô cắn một ngụm hồ lô, quai hàm phình phình, trên khuôn mặt trắng nõn còn có một tia ửng đỏ, mắt nhìn anh, nói không rõ ràng: “Ngọt quá à.” Đôi mắt Mộc Tắc trầm lại, bỗng nhiên cúi xuống cắn nhẹ vào môi cô, đầu lưỡi liếm một chút, sau đó đứng thẳng dậy cười rộ lên: “Ừ, ngọt thật.”