Bên ngoài mưa lâm râm, cô đang thu dù lại, hất nước về phía sau, quay đầu lại thì thấy Cảnh Hành đang lạnh lùng nhìn cô. Và trên người anh, đang có vết nước. Tổng Tài chào anh! Xin lỗi Tổng tài! Tạm biệt Tổng tài! Cô nói liên tục mấy câu, rồi quay lưng chạy. Đứng lại! Đôi chân cô sao không nghe lời, nói quay lại là quay lại! Cô nắm chặt cây dù trên tay, ngẩy đầu nhìn anh, Anh ơi, anh có gì căn dặn không? Cô ở đây làm gì? Còn mặc đồ nghiêm chỉnh vậy nữa. Lần trước gặp cô cũng đang mặc đồ đồng hcuj, áo sơ mi không thể rộng xíu sao, sao lại bó sát như thế, nó làm hiện lên toàn bộ thân hình nóng bỏng của cô. Tôi…đi làm! Cô lấy thẻ công tác ra, tổng tài, chào anh! Ai tuyển cô vào đây? Mắt của Cảnh Hành lạnh lùng. Trợ lý Lệ Nhẫn đứng sau anh lập tức lấy điện thoại ra điều tra, rồi đồng tình nhìn Lê Lê, Đây đúng là nghiệt duyên! Tổng tài, tôi đường đương chính chính được tuyển vào, cho dù trước đầy chúng ta có chút ân oán, anh đường đường 1 tổng tài, sao lại nhỏ mọn thế! Anh còn có thể ngẩng đầu trước mặt nhân viên mình không? Cô không dám ngẩng đầu, không thể để mất công việc này! Boss, cô ta được tuyển dụng thông qua bộ phận HRM trên trang thiết kế sư mỹ công. Lệ Nhẫn giải thích. Thực tập? Dạ! 3 tháng. Nhưng ở Viễn Hành, 3 tháng thực tập lương cũng rất khách quan. Cảnh Hành liếc nhìn cô 1 cái, đi. Sau khi 2 người đi khỏi, Ninh Giao cũng từ ngoài đi vào. Những ngày tháng sau này của chúng ta sẽ rất thảm đúng không? Ngày đầu tiên đi làm đã đắc tội với boss lớn? em và boss là sao? Oan Nghiệp. Ninh Giao rút 1 hơi, người có thể trở thành oan nghiệp với sếp cũng rất hiếm! Hôm nay lúc lên ca, Lê Lê cảm thấy không tự tại. Và ngày đi làm đầu tiên, cô bận như 1 con chó vậy. Còn Ninh Giao lại nhàn đến mức ngồi sơn mòng tay. Cô không thể không nghi ngờ Cảnh Hành đã ra 1 mệnh lệnh nào đó, chơi cô ta. Nhưng… Cảnh Hành nhìn không có vẻ là người xấu, hay là đơn giản là do khi phỏng vấn năng lực cô xuất sắc quá, nên được giao nhiều việc? Cô an ủi mình như thế, nhưng ngày thứ 2, 3, 567 vẫn cứ như thế, cô chịu hết nỗi rồi. Tìm tổng giám sát vô ít, phải diệt từ gốc!nghe nói hôm nay có cuộc họp, nhân cơ hội này, cô vội đi thang máy lên phòng tổng tài. Thư ký vô tình cản cô lại. Cô nhẹ liếc cái, vào cửa phòng họp. nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, người đứng đầu là Cảnh Hành và người bên cạnh vẫn còn nói chuyện, chắc là chưa xong. Tổng tài, tôi đợi anh ăn cơm? Sao lâu vậy anh mới ra. Cô lập tức đi xuống, cười hihi nhìn Cảnh Hành. Tiểu Dương. Cô cảm thấy mình không nõi vậy, chắc sẽ bị Cảnh Hành tống cổ xuống ngay! Trước cái nhìn của mọi người, người phụ nữ này ra dáng người phụ nữ của boss, chẳng lẽ là phu nhân tổng tài của họ. Nhưng nhìn gương mặt và thân hình cô, đừng nói là boss thích, họ còn thấy thích. Cảnh Hành nhìn cô, cô đột nhiên thấy lạnh xương sống. Lát sau, Cảnh Hành cười, tay ôm eo cô, đi vào phòng. Thư ký nhìn bộ dạng 2 người thân mật như vậy, âm thầm nhớ lấy mặt của Lê Lê, lần sau tuyệt đối không cản, còn phải lấy lòng! Vừa vào phòng làm việc, cổ tay Cảnh Hành dùng sức, Lê Lê phải lùi vài bước mới đứng vững. mặt cô uất ức nhìn anh. Sao? Còn nổi giận, tôi còn chưa giận, không muốn làm nữa thì đi! Tôi không phải không muốn làm, chỉ là ngày nào tôi cũng tăng ca tới tối mười giờ, Bộ Bộ ở nhà 1 mình, tôi chỉ là 1 thực tập sinh thôi, công ty đối với 1 người thực tập hà khắc vậy sao? Hay là anh chống đối tôi? Chuyện trước đây…trước đây là tôi không nghe lời, nhưng chuyện tối đó tôi nhớ. Cảnh Hành cởi áo khoách ra, treo lên móc áo. Cho nên, vì chuyện tối đó anh nhằm vào tôi! Cảnh Hành, anh 1 người đàn ông, sao lòng dạ hẹp hòi vậy? Cô cảm giác như con dê non lọt vào hang cọp. Tôi chưa từng nói tâm đại tôi rộng mở? Cảnh Hành nhàn nhã ngồi lên ghế, uống cà phê, tổng tài cũ của cô không nói cho cô biết sao, trước giờ ai đụng tôi, tôi phải trả thù? Thích Mộ Lâm cái tên đó…cô cắn răng, rồi nuốt từ còn thiếu vào trong. Cô đến trước bàn làm việc, đôi tay chông lên bàn. Tổng tài, anh và tổng tài trước không giông nhau, tục ngữ nói, kiếp trước gặp cả 500 lần mới đổi lại sự đồng hành của kiếp này, tôi và anh gặp nhau nhiều như thế, trước đây còn làm cùng công ty, quậy như thế, không hay đúng không! Cho dù kiếp trước gặp bao nhiêu lần, cũng không có ý gì với cô, xem ra mắt nhìn người của tôi kiếp trước và kiếp này giống nhau. Anh đặt ly cà phê xuống. Cô còn có việc không? Có! Anh không thể đối với tôi như thế, dù anh không nghĩ cho tôi, nghĩ cho Bộ Bộ được không? sức khỏe nó không tốt anh biết mà, nếu tối tôi không thể chăm sóc nó, tôi áy náy lắm….. Lê Lê bắt đầu lấy lá bài tình người ra. Chỉ cần dựa vào việc Cảnh Hành đưa cô ta đến bệnh viện, còn trả tiền thuốc cho Bộ Bộ, thực ra hắn là con người khá tốt. Ừ. Ừ? Là ý gì? Rốt cuộc là đồng ý hay không? Tổng tài, anh cho tôi 1 đáp án chính xác. Cô kích động tiến về phía trước. Bụp! ánh mắt xanh lơ của Cảnh Hành nhìn nút áo của cô bị bung ra, lộ ra áo ngực ren màu hồng…quả nhiên…uốn lượn khỏe mạnh. A…. Lê Lê ôm ngực, hốt hoảng tìm cúc áo. Mất mặt chết mất! làm sao! Áo của cô, sao lại! Cảnh Hành nhìn dáng vẻ cô hốt hoảng tìm khắp nơi, ánh mắt anh cũng tìm hộ, nhưng không thấy, ngược lại anh thấy khá đáng yêu. Cứ ở đây kêu la, người khác sẽ hiểu lầm! Sao cô có thể ra ngoài? Kiểu này sẽ bị hiểu lầm thôi! Tổng tài, cái đó…mặt cô đỏ lên, anh cho tôi mượn áo anh được không? Mai, khoogn, tối nay nhất định sẽ mua cái áo rộng 1 chút, đồ của cô hiện giờ toàn là Ninh Giao kéo cô đi mua! Quả nhiên con mắt thẩm mỹ của đàn chị, không đáng tin Cảnh Hành đưa cái áo còn khá mới cho cô. Từ từ thay, tôi đi đây. Tổng tài từ từ đi, anh thật là tốt! cô nhìn thấy Cảnh Hành rời khỏi văn phòng, mới cởi áo ra. Đợi cô thay đồ xong đi ra, cô thư ký nhìn thấy vào người cô 1 hồi. áo sơ mi của Cảnh Hành đều là loại rộng phong cách, vừa nhìn là biết đồ của đàn ông. Thêm vào đó cô mới từ phòng Cảnh Hành đi ra…cái này…cô thấy mình cần giải thích.