Thì ra cái mà anh nghĩ là đêm tân hôn!
Nhưng những chuyện này sau khi cô mặc váy cưới vào rồi mới biết!
Hôn lễ đúng là như cô tưởng tượng, du thuyền xa hoa, trời xanh mây trắng, xung quanh được trang trí bằng hoa tươi màu trắng tinh khôi, trên mặt biển thỉnh thoảng lại có cá heo xuất hiện, trên trời là đàn bồ câu trắng, khung cảnh lãng mạn và bình yên vô cùng.
Cô cầm hoa cưới, xung quanh có không ít người!
Lì xì thu đến mỏi tay, cả phòng đều chất đầy lễ vật.
Ngoài cửa, cô nghe được giọng của Cảnh Bùi Dương.
“Mật Nguyệt!”
“Không mở cửa! Anh Dương……” Đường Đường nhỏ tiếng nói, chặn cửa lại không cho vào: “Anh đoán trong này bọn em có mấy người?”
Trò này có ý nghĩa gì?
Mật Nguyệt ngồi trên giường, khó hiểu nhìn Đường Đường.
“Đoán sai thì anh phải ở ngoài hát lớn vài “Bà xã em là số một”.” Đường Đường cười gian ác.
Cảnh Bùi Dương mặc vest, đứng bên ngoài, quay sang nhìn Cảnh Hành: “Có bài này sao?”
“Anh, nếu anh đoán đúng thì anh cần gì hát.” Cảnh Hành lấy điện thoại ra, bật chế độ xem camera, trong phòng vốn dĩ đã gắn sẵn camera giám sát rồi.
Cảnh Bùi Dương trợn to mắt, “Em gắn camera trong phòng chị dâu em?”
“Anh, đừng hiểu lầm, camera gắn ở trên quà của mẹ, vừa được đưa vào phòng thôi, không thấy cảnh chị dâu thay đồ đâu.” Cảnh Hành đếm đếm: “Bảy người.”
“Bảy người!” Cảnh Bùi Dương giọng trầm trở lại.
“Sai rồi……” Đường Đường hưng phấn vỗ vỗ tay: “Là tám người a!”
Cảnh Hành xác định lại lần nữa: “Chỉ có bảy người!”
“Đường Đường, mở cửa.” Cảnh Bùi Dương sắp mất kiên nhẫn rồi!
Nuôi lớn tiểu nha đầu 18 năm, bây giờ có thể rước vào cửa còn bị làm khó dễ.
“Anh phải hát trước đã, anh đoán sai mà, anh quên bảo bảo trong bụng chị Noãn Noãn rồi.” Đường Đường nhìn Noãn Noãn đầy đắc ý.
“Bà xã tớ có bầu?” Bạc Ngôn đập cửa điên cuồng: “Bà xã bà xã, em mở cửa đi, anh muốn vào gặp em.”
Ánh mắt Cảnh Bùi Dương nhìn Bạc Ngôn đầy ẩn ý: “Noãn Noãn mang thai mà cậu không biết?”
“Tớ cũng vừa mới biết giống cậu thôi.” Bạc Ngôn chỉ hận không thể một chân đạp phăng cánh cửa đi: “Đường Đường, tiểu nha đầu nhà ngươi, mau mở cửa, em nên nhớ em cũng chưa kết hôn, sau này không sợ tụi anh trả thù ông xã em hả?”
“Anh Bạc Ngôn thật xấu tính, cũng đâu phải đám cưới của anh, em muốn nghe anh Dương Dương hát, dù sao chị Noãn Noãn cũng đâu có chạy được.” Đường Đường cự tuyệt mở cửa.
Mật Nguyệt nhìn đồng hồ, 11 giờ 40.
“Chị Mật Nguyệt, chị có muốn nghe anh Dương Dương hát không?” Đường Đường quay sang nhìn Mật Nguyệt, “Hay là lì xì?”
“Lì xì đi, anh ấy chuẩn bị nhiều lắm.” Mật Nguyệt khẽ gật đầu.
Dương Dương hình như chưa bao giờ ca hát qua.
Vậy mà giờ còn bắt anh ấy ở trước mặt bao nhiều hát, còn phải hát cái gì mà bà xã là số một?
Cô nghĩ lại cũng thấy kinh dị.
Đường Đường để Đường Khê thế chỗ của mình, cô đi đến gần Mật Nguyệt, mở điện thoại ra cho Mật Nguyệt xem: “Chị Mật Nguyệt, chị xem lời nhạc đi, chị thật sự không muốn nghe anh Dương Dương hát hả?”
Phải tuân thủ gia quy của bà xã!
Bà xã kêu anh chạy hướng đông anh không được đi hướng tây!
Đánh không được đánh lại, mắng không được cãi lại!
......
Bên ngoài Cảnh Hành cũng đưa cho Cảnh Bùi Dương xem lời nhạc, còn mở sẵn nhạc nền.
Bây giờ đang có nhiều người như vậy, đã vậy còn đang ghi hình quay phim các thứ.
Bắt anh hát?
“Để anh phá cửa.” Anh lùi về sau vài bước.
Mà bên trong, Đường Đường đang rất hưng phấn: “Chị Mật Nguyệt, bây giờ đang thịnh việc nắm cán chồng như vậy đó, chị làm được mà.”
“Rầm!”
Cửa lớn đã tanh bành!
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Đường Đường cảm thấy lạnh sống lưng, có khi nào anh Dương Dương đem cô đi chôn sống luôn không.
“Anh Dương Dương, lì xì lì xì.” Cô lấy hết can đảm quay sang đòi lì xì, chắn trước mặt Mật Nguyệt.
Mật Nguyệt bình thường đều không trang điểm, hôm nay lại trang điểm xinh đẹp như tiểu tiên nữ, anh chỉ nhìn thoáng qua cũng bị mê hoặc.
Vậy mà hết lần này tới lần khác, tiểu nha đầu này cứ chắn ánh nhìn của anh!
Bên cạnh Cảnh Bùi Dương, Bạc Ngôn như cơn lốc, lao tới ôm lấy Noãn Noãn, giọng đầy kích động.
“Bà xã, anh sắp làm ba rồi, em tuyệt quá, bà xã là tuyệt nhất!”
Cảnh Bùi Noãn nhìn anh: “Nhỏ tiếng chút!”
“Dương sẽ không nhỏ mọn vậy đâu!” Bạc Ngôn ôm Cảnh Bùi Noãn rời đi.
Bên kia cả đám người đang chờ được phát lì xì, Cảnh Hành cầm một xấp lì xì lớn: “Có lì xì đây, để phát cho.”
Trong chốc lát, trong phòng đã trở nên vắng vẻ, nhưng cửa phòng đã bị phá nát, không thể dóng lại nữa.
Mật Nguyệt ngước lên nhìn Cảnh Bùi Dương đang đi về phía cô, đây là lần đầu tiên cô thấy Cảnh Bùi Dương mặc vest màu trắng, trên ngực cài bông hồng đỏ tươi thắm, khuôn mặt tuấn tú thêm bội phần, cô không kiềm được sự căng thẳng, hai tay đan chặt vào nhau.
Cảnh Bùi Dương sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Rất đẹp.”
Váy cưới màu trắng, khuôn mặt xinh xắn, ửng hồng lộ vẻ ngại ngùng của thiếu nữ, đôi môi hồng hào như đang câu dẫn anh, Cảnh Bùi Dương chỉ muốn được hôn lên đôi môi đó.
“Sao vừa rồi anh không hát a!” Mật Nguyệt cười hỏi.
Lời này còn dám nói!
“Anh sợ hát không hay.” Anh ôm Mật Nguyệt, “Nên ra rồi.”
“Em không sợ a!” Cô chỉ nghĩ những lời đó, sao Cảnh Bùi Dương có thể hát ra cho được.
Anh sáp lại gần tai cô: “Đêm nay anh hát cho em nghe.”
“Đêm nay?”
Trên boong tàu rộng lớn, phía dưới cánh cổng màu trắng được trang trí bằng hoa hồng, phía trên thảm đỏ, rất nhiều khách mời chỉ tập trung nhìn hai nhân vật chính.
Mật Nguyệt khoác tay của Thích Thịnh Thiên, cô nhìn mẹ mình cảm giác bà rất vui, không hề khóc lóc thương tâm như các bà mẹ gả con trên tivi.
Tốt a, ai cũng vui vẻ như vậy, mình cũng không được khóc.
Nhất là bạch mã hoàng tử đang ở phía trước chờ cô, cô hạnh phúc như muốn bay lên, sao mà khóc cho được.
“Dương Dương a! Từ nay phải nhờ con chăm sóc Mật Nguyệt rồi, Mật Nguyệt nhà ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, có gì con cứ từ từ dạy bảo nó, đừng hấp tấp.” Thích Thịnh Thiên giao tay của Mật Nguyệt cho Cảnh Bùi Dương.
Mặt Mật Nguyệt ửng đỏ, bị ba mình nói đến ngượng luôn rồi.
“Con sẽ chăm sóc Mật Nguyệt thật tốt, Mật Nguyệt là bà xã của con mà.”
“Vậy chú yên tâm rồi, chú còn trẻ, không gấp làm ông ngoại đâu.” Thích Thịnh Thiên nói xong liền đi xuống.
Suýt nữa quên mất, anh Hạo muốn làm ông nội!
“Anh Hạo, chúc mừng anh sắp lên chức ông ngoại a, tôi thì vẫn còn trẻ lắm, cơ hội còn nhiều!” Thích Thịnh Thiên cười ngồi xuống, anh muốn thấy mặt của Cảnh Thần Hạo.
“Bây giờ Noãn Noãn cũng lớn rồi, có con cũng bình thường thôi!”
Bùi Nhiễm Nhiễm nắm tay anh, nhìn lên đài!
Cảnh Thần Hạo cũng nhìn lên đài, không cùng Thích Thịnh Thiên so đo.
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
67 chương
10 chương
82 chương
77 chương
31 chương
31 chương