Nghĩ đến đây, Mật Nguyệt cúp máy điện thoại.
Buổi tối Cảnh Bùi Dương tan ca về đến nhà, liền bị quản gia đưa đến trong nhà hàng.
Căn phòng tối lại, bàn ăn đang sáng đèn cầy, ở giữa đặt những đóa hoa hồng, bít tết bò kiểu tây, bên cạnh đặt chai rượu vang đỏ, bữa ăn tối đèn cầy sao?
Mật Nguyệt đang làm gì thế?
Đột nhiên, tiếng vĩ cầm du dương vang lên, anh đứng thẳng kế bên bàn ăn, trông vào người con gái đang qua đến.
Cô đang mặc một đầm dài màu đen, tóc dài tùy ý trải dài xuống, ánh mắt nghiêm túc tập trung nhìn vào anh, khóe mắt còn chớp lên nụ cười nhẹ nhàng.
Bước chân cô từ từ đi đến chỗ anh, tiếng đàn du dương chưa ngừng.
Cô không tin là Dương Dương không đổ cô.
Đêm nay đẹp biết bao!
Cơ thể nhỏ của cô dựa vào người anh, tiếng đàn tức thời dừng lại, cơ thể nhỏ bé của cô lọt vào lòng của anh.
Mật Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt cận kề của anh, đã nhìn qua khuôn mặt của Dương Dương rất nhiều lần, khuôn mặt này cho dù là nhắm mắt lại cũng có thể lập tức xuất hiện ra khuôn mặt này của anh, nhưng nhìn sao cũng không đủ!
Mẹ nói là lúc cô sinh ra được mấy ngày, cô cứ khóc suốt, đều không có ai dỗ vui lên được, nhưng lúc Dương Dương ở bên cô, cô không ngờ còn có thể cười ra.
Mẹ còn nói cô từ nhỏ đã biết nhìn người, biết Dương Dương đẹp trai, thích ở bên người đẹp trai.
Bây giờ xem ra, mẹ nói cũng không sai.
Cô đích thực rất thích rất thích Dương Dương, còn có cả khuôn mặt đẹp trai này của Dương Dương!
Dưới chân cô mang giày cao gót, nhưng so với Dương Dương, vẫn là thấp hơn rất nhiều.
Cô nhón chân lên, ngưỡng cằm lên, chủ động dâng bờ môi lên.
Cơ thể nhỏ vô cùng mềm mại kề sát mình, lúc này trên người còn có một mùi thơm thoang thoảng, đặc biệt là cô chủ động tiến gần anh, càng khiến cho bản thân anh mất đi tất cả sức đề kháng.
Anh cúi đầu, hai người dưới ánh đèn cầy mơ hồ hôn nhau.
Suýt nữa, cây đàn vĩ cầm trên tay cô rơi xuống đất.
May mà, Dương Dương nhanh tay chụp lấy.
Rất lâu, hai người mới tách ra, cô mím môi, ngại ngùng nhìn vào anh, “Thích không?”
“Cũng không tồi.”
Nhưng anh không có hỏi là cô đang nói đến cái hôn đó của cô, hay là tiếng đàn của cô, hay là buổi tối đêm nay.
Anh đều thích cả!
Ánh đèn cầy hoàng hôn lắc lư, cô cười nhẹ nhàng nhìn vào Cảnh Bùi Dương đối diện, “Dương Dương, anh uống rượu không?”
Cảnh Bùi Dương nhìn vào rượu vang đỏ bên tay cô, giơ tay cầm lấy, “Anh có thể uống, em thì uống nước ép.”
“Rượu vang, uống một chút sẽ không say đâu!” Cô cười nói, muốn uống cùng loại nước uống với Dương Dương.
Khó khăn quá!
Cảnh Bùi Dương giọng điệu nghiêm túc, “Không được.”
“Dương Dương xấu quá! Hứ!” Cô cúi đầu, dao nĩa dùng sức cắt bít tết, cô có lẽ không nên giận!
Giận rồi, Dương Dương sẽ không dỗ cô, sẽ không ở bên cô nữa!
Haiz haiz haiz, sai rồi sai rồi!
Cảnh Bùi Dương không có quản cô, gần đây tiểu nha đầu thích ghẹo anh, sau kết hôn, sẽ để cô biết không nên ghẹo anh!
Mật Nguyệt sau khi tắm ra, nhìn vào sắc trời bên ngoài, chống cằm, đêm nay tại sao không trời mưa?
Sấm chớp trời mưa, cô liền có thể qua phòng kế bên rồi!
Nhưng bây giờ, nói gì cũng quá muộn rồi!
Không bao lâu, Mật Nguyệt thảm thương ôm laptop, gõ cửa phòng của Cảnh Bùi Dương.
Lúc này, Cảnh Bùi Dương trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, cổ áo còn có chút hé ra, mái tóc đen như mực còn đang ướt sũng, hiển nhiên là vừa từ trong phòng tắm đi ra.
Ánh mắt sâu thẳm chăm chú cô, bờ môi mỏng khẽ mở ra, “Lap hư rồi sao?”
“Uhm…” Mật Nguyệt tội nghiệp nhỏ tiếng nói, “Dương Dương, anh sửa giúp em với!”
Cảnh Bùi Dương nhận lấy laptop, lap 13 inch đặt vào lòng bàn tay của anh, tay phải đang gõ trên bàn phím.
Và cơ thể nhỏ của Mật Nguyệt lúc này đang di chuyển vào trong phòng của anh, vừa đi được vài bước, nghe thấy tiếng của Cảnh Bùi Dương ở đằng sau vang lên.
“Xong rồi.”
“À…” Nhanh đến thế!
Cô vẫn chưa đi đến bên giường nữa!
Cảnh Bùi Dương đi qua đó, ngón tay dài nắm lấy cổ áo sau gáy của cô kéo về phía sau, “Tuy là nghỉ hè, nhưng cũng đừng thức khuya, ngủ sớm đi.”
“Anh muốn em đi ngủ sớm, vậy anh giám sát em đi! Anh không giám sát em, anh làm sao biết em có đi ngủ sớm không?” Cô tỏ ra vẻ mặt vô tội, cười nhẹ với anh.
Đối với đôi mắt to vô tội thanh khiết đến thế, Cảnh Bùi Dương không nỡ kéo cô ra ngoài.
Nhưng bây giờ cô không ra ngoài, thì nguy hiểm quá!
Anh không dám bảo đảm bản thân còn có năng lực tự khống chế như ngày xưa không!
“Em nói đúng không?” Mật Nguyệt cười ti tít tiếp tục hỏi.
“Em sáng ngày mai nếu gọi hoài không dậy, anh liền biết là tối nay em ngủ rất muộn.” Cảnh Bùi Dương vẫn là đẩy cô ra ngoài cửa, “Ngoan, ngủ sớm.”
“Hứ!” Mật Nguyệt ôm lấy laptop của cô giận đùng đùng chạy về phòng của mình!
Lại thất bại rồi!
Dương Dương sẽ không có vấn đề chứ?
Cô nằm trên giường, ôm laptop, rất nhanh màn hình đối diện liền xuất hiện ngón tay của một thiếu niên, đang bưng một ly sữa bò.
“Cảnh Hành!”
Cảnh Hành nghe thấy tiếng của cô, bất lực ngồi xuống, trên màn hình ipad hiện lên khuôn mặt của Mật Nguyệt, lúc này một bên sáng một bên tối, cách nhau đến tận ngàn dặm.
“Sao thế? Có chuyện?” Cảnh Hành chú ý đến thời gian, “10 giờ rồi.”
“10 giờ không phải vẫn còn sớm sao? Đối với thiếu nhiên nghiện net mà nói, cuộc sống 10 giờ về đêm mới vừa bắt đầu thôi!” Khuôn mặt Mật Nguyệt khẽ cười, “Tôi tìm cậu là có việc quan trọng!”
“Nói.”
Tôi thành niên rồi chứ! Nhưng Dương Dương, tôi vừa muốn đi qua phòng anh ấy ngủ, cậu nói anh ấy nhịn nhiều năm rồi, không ngờ đến, còn đẩy tôi ra ngoài! Anh ấy có phải chỗ đó có vấn đế không!”
Nhưng đêm nay, bây giờ, bản thân có chút không xác định được rồi!
“Cậu mặc gì đi?”
“Màu đen, vải ren, đầm dài, vải mỏng, vô cùng gợi cảm, Dương Dương vừa nãy nhìn đến ngây ra rồi!” Lúc ở chỗ nhà hàng, đích thức cũng khá tập trung nhìn đấy!
“Có thể là anh ấy khá thích màu hồng! Tối mai mặc giống thiếu nữ chút.”
“…” Mật Nguyệt suy nghĩ lại, cảm thấy khả năng này cũng không lớn lắm!
Cô khá là tin về hướng Dương Dương có vấn đề!
“Không thì tuyệt đối do cậu chủ động quá, có chút mất sự trân quý của cô gái.”
Mật Nguyệt đang tập trung suy nghĩ, nghe thấy tiếng của Cảnh Bùi Dương, đột nhiên cảm thấy cậu ấy nói cũng có lý!
Bản thân hình như chủ động quá!
Không được, cô phải đàng hoàng lại, để Dương Dương chủ động tìm mình.
Những ngày sau, quả nhiên cô không có nghĩ cách dỗ Dương Dương, cũng không tìm cớ đến phòng của anh, kết cục là họ vẫn như là ngày xưa vậy.
Tại sao cô đàng hoàng lên, Cảnh Bùi Dương cũng giống cô vây chứ?
Cô ngồi trên sofa, trên tay cầm một gói snack, không ngừng đưa vào miệng!
“Chị Mật Nguyệt, chị có tâm sự?”
Thích Mật Nguyệt vừa nghe, đưa gói snack còn trên bàn đưa cho Đường Đường, “Ăn!”
“Em không phải đến ăn đồ, anh Dương Dương nói là dạo gần đây tâm trạng chị không tốt, để em chơi cùng chị!” Đường Đường ôm lấy gói snack, “bùm” một cái mở ra.
“Anh Dương Dương không phải không cho chị… ăn những món đồ vô bổ này sao?”
“Những món vô bổ, là ngon nhất!” Mật Nguyệt bây giờ là đang giận đấy!
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
146 chương
282 chương
38 chương
10 chương
107 chương
12 chương