70975.Một lát sau, Mật Nguyệt dọn dẹp xong, đi ra khoác tay anh: “Dương Dương, mình đi thôi!”
Trước đi ăn cơm, sau đó mới đưa cô về nhà.
Liên quan đến việc thiệp mời diễn đàn trường học đã cho người xử lý ổn thỏa, đúng là người nhàm chán làm ra chuyện nhàm chán.
“A, nhất định có người ghen tị với vẻ đẹp của em, còn có……” Cô quay sang nhìn Dương Dương: “Anh chồng sắp cưới đẹp trai lai láng của em.”
Nghe giọng nói tự cao của cô, Cảnh Bùi Dương có vẻ vui: “Rất tốt.”
Được Dương Dương khen ngợi rồi!
Mặc dù cô có chút không hiểu, tại sao Dương Dương lại khen cô?
Mặc kệ!
Cô vẫn là nên vui vẻ sống cuộc sống đại học đi!
Mặc dù lúc học cấp 3 thành tích của cô trong lớp học sinh giỏi không phải là quá tốt, nhưng cô cũng thi được vào một trường đại học tốt!
Đặc biệt là không có toán học!
Mà học đại học chỉ cần 60 điểm là đủ tiêu chuẩn, cô chỉ cần lên lớp chịu khó nghe một chút, về nhà ôn bài một chút cũng có thể qua môn được!
Thành phố A đã bắt đầu có tuyết rơi.
Kết thúc một học kỳ!
“Dương Dương!”
Cảnh Bùi Dương đang xem văn kiện trong văn phòng, một cô gái đeo đôi bông tai lông xù, mặc áo khoác lông đỏ đi vào.
Trên mặt cười rất tươi.
“Trời lạnh như vậy sao em không đợi ở nhà?” Anh đau lòng đứng dậy, đi tới sờ vào mặt cô: “Cũng may, không bị lạnh.”
“Không lạnh a! Em vừa ra khỏi nhà đã có xe đón, xuống xe là đi thẳng vào đây luôn, một chút cũng không lạnh.” Cô đưa phích giữ ấm cho anh: “Đây là canh em chuẩn bị cho anh, anh mau uống đi.”
Đã tới giờ ăn cơm.
“Sao vậy? Anh không thích hả?” Ngoài miệng nói vậy, nhưng cô vẫn tiếp tục làm: “Anh có ghét cũng phải ăn cả đời, giờ hối hận cũng muộn rồi.”
“Không có, chỉ là anh muốn lát ăn cơm mình uống chung thôi.” Cảnh Bùi Dương trong lòng ấm áp, cô gái nhỏ này càng lúc càng hiểu chuyện.
Trước đây mỗi khi trời lạnh, chỉ thích nằm ườn trên giường xem tivi.
“Cũng đúng a!” Cô nhanh tay đậy canh lại.
Lúc thư ký đưa cơm trưa vào phòng, cũng biết có Mật Nguyệt trong phòng.
Không đúng, bình thường Cảnh Bùi Dương đâu có ăn cơm trong văn phòng.
Ăn trưa rất vui vẻ, canh của Mật Nguyệt đã vơi đi không ít.
Sau bữa ăn, Mật Nguyệt nhìn đống văn kiện trên bàn, đau lòng không thôi.
“Dương Dương, anh có phải rất bận không?” Cô biết mình không thể giúp được gì.
“Sắp cuối năm nên công việc hơi bận.” Anh kéo bàn tay nhỏ của cô, để cô ngồi lên đùi: “Khi nào em về?”
“Em có thể giúp gì cho anh không?” Cô cười hỏi.
Cảnh Bùi Dương suy tư.
Mật Nguyệt thấy anh không có chút phản ứng nào, liền lấy khuỷu tay đẩy đẩy anh: “Dương Dương, có phải anh thấy em không giúp được chút gì cho anh không?”
Nếu anh mà dám nói thật, chắc cô sẽ giận mất!
Đúng, rất tức giận!
“Không có, anh chỉ là đang nghĩ việc làm nào mới xứng với tổng giám đốc phu nhân tương lai đây.” Ngón tay cái của Bùi Cảnh Dương vuốt vuốt nhẹ lưng của cô: “Hay là tiệc cuối năm, em tới đàn một khúc.”
“Cái này được a!” Em thích lắm!” Cô kích động ôm lấy anh, mặt sáp lại gần mặt anh: “Dương Dương, em yêu anh chết mất!”
Vừa có thể kéo đàn violon vừa có thể giúp Dương Dương, đúng là một công đôi việc mà.
Đến ngày diễn ra buổi tiệc, Mật Nguyệt mặc đầm dạ hội màu lam xuất hiện bên cạnh Cảnh Bùi Dương, cô khoác tay anh, tư thế rất thân mật, thu hút không ít phóng viên chụp hình.
Chỉ là một buổi tiệc nhỏ thôi mà, cần gì phải nhiều người chụp hình đến vậy không?
Sao phải mướn phóng viên tới?
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Quá trình buổi tiệc chỉ là Cảnh Bùi Dương lên phát biểu, mọi người vui chơi, tiết mục biểu diễn, cuối cùng là rút thăm trúng thưởng.
Đến lúc cô biểu diễn, cả hội trường tắt hết đèn, chỉ có một ánh đèn tập trung vào cô.
Lúc này, chỉ còn một mình cô, nhưng với việc luyện tập đàn violon từ nhỏ, cô rất tự tin.
Ánh mắt cô nhìn về phía Cảnh Bùi Dương đang mặc vest đứng dưới khán đài, cặp mắt đen láy thâm tình đó cũng đang nhìn cô chăm chú.
Cô mỉm cười dịu dàng, sau đó là tiếng đàn du dương vang lên.
Chẳng biết lúc nào, người nam nhân đang đứng dưới khán đài đã biến mất.
Ẩn nấp trong đám đông.
Một lúc sau, ánh đèn vẫn như cũ, người dẫn chương trình đi về phía cô.
Nam chủ trì ôm hộp rút thăm trúng thưởng đi bên cạnh.
“Thích tiểu thư, hay cô cũng thử một chút đi.” Nữ chủ trì nhìn cô, vừa cười vừa nói.
“Tôi?” Tại sao lại muốn cô rút thăm?
Đây không phải là phúc lợi của nhân viên sao?
“Thân là phu nhân tổng giám đốc tương lai, cũng như là một nhân viên của tập đoàn Cảnh Thiên rồi, đương nhiên có thể tham gia rút thăm, mọi người nói có đúng không ạ?” Người chủ trì rất biết cách dẫn dắt cảm xúc của đám đông.
Cô đã nói tới vậy, ai dám không nể mặt phu nhân tổng giám đốc tương lai?
Lúc này mọi người thi nhau hò hét cổ vũ.
Mật Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa tay vào thùng rút thăm.
Nhưng có ai có thể nói cho biết tại sao trong thùng chỉ có một cái hộp?
Chẳng lẽ trước đó mọi thứ đã bị rút sạch rồi?
Cô rơi vào đường cùng, chỉ có thể lấp cái hộp đó ra!
Cô nhìn cái hộp màu đỏ trong tay: “Đây là gì vậy?”
Người chủ trì không biết từ khi nào đã đi xuống.
Ánh mắt của cô lúc này chỉ nhìn thấy Cảnh Bùi Dương đang ôm bó hoa hồng đỏ thắm đi về phía cô, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú và tỏa sáng như đang nhìn vật quý giá nhất thế gian này.
Cô nắm chặt chiếc hộp trong tay, “Không lẽ trong đây là……”
Chiếc nhẫn?
Cô cùng những người trong hội trường đều nín thở, nhìn Cảnh Bùi Dương.
Cảnh Bùi Dương quỳ một chân xuống: “Mật Nguyệt, tùy chúng ta đã đính hôn từ nhỏ, nhưng cũng không thể thiếu nghi thức cầu hôn đơn giản được, Mật Nguyệt, em có đồng ý gả cho anh không?”
Thật không ngờ anh có thể trực tiếp tới vậy!
Huống chi, cầu hôn trước mặt nhiều người như vậy mà có thể nói là đơn giản sao?
Khó trách tại sao một buổi tiệc cuối năm đơn giản mà lại có nhiều phóng viên đến chụp hình đến vậy.
Cô ôm bó hoa hồng, đưa chiếc hộp cho anh: “Anh đeo nhẫn cho em đi, em sẽ trả lời cho anh biết!”
Đeo nhẫn không phải là đã đồng ý rồi sao?
Cảnh Bùi Dương đeo chiếc nhẫn có khắc tên của hai người lên ngón tay nhỏ nhỏ xinh xắn của cô, thuận tiện hôn lên tay cô một cái.
Cô cười ngọt ngào: “Em đồng ý! Dương Dương, em đồng ý gả cho anh!”
“Hôn một cái! Hôn một cái!”
“Hôn đi hôn đi!”
“Boss, tiến lên a!”
Mặt của Mật Nguyệt trước đó đã ửng hồng rồi, sau khi nghe những lời cổ động này, mặt lại càng đỏ hơn.
Cảnh Bùi Dương đứng dậy, cúi đầu nhìn cô: “Có thể chứ?”
“Anh nói gì vậy? Đương nhiên có thể!”
Hai người trước ánh mắt của đám đông, ôm nhau.
Ngày hôm sau hình ảnh của hai người đã xuất hiện đầy trên mặt báo, chiếm hết trang đầu.
Mà người trong cuộc thì đang ngủ nướng ngon lành!
Sau màn cầu hôn viên mãn, chính là kết hôn rồi!
Những chuyện trước khi kết hôn tương đối phức tạp!
Mùa hè tới, cô sẽ tròn 18 tuổi!
Thời gian trôi qua thật nhanh a!
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
146 chương
282 chương
38 chương
10 chương
107 chương
12 chương