"ưm ưm ưm......" cô ta nhè lưỡi ra, "Dương Dương nhớ nhẹ tay tí nhé, em nghe nói nói là rất đau! Đặc biệt là lần đầu tiên! "Là nghe ai nói thế?" ánh mắt anh ta lạnh nhé, họ có cần phải bàn luận đến vấn đề đó không nữa? "Bạn học á! Bây giờ thanh niên đều trưởng thành sớm, bọn họ đều biết rất nhiều! ngày ngày đều ở trong lớp, em không muốn nghe cũng không được!" cô ta hiểu biết rất nhiều, ít ra còn biết nhiều hơn Dương Dương tưởng tượng nữa! "Lại còn nghe được nữa sao?" anh ta dường như không để ý đến phần giáo dục khía cạnh này cho cô ta, nhưng mà cũng đã nói không được ở gần các bạn trai khác mà. "Dương Dương......" cô ta chầm chậm lắc đầu, "còn tư thế nào nữa, anh nhất định sẽ không nghe cụ thể, em thật sự không cố ý nghe lén, nhưng thực ra......" "Không sao, nghe rồi thì thôi, sau này chũng ta có thể thực dụng." "......" cô ta có phải đang khiêng cục gạch tự đập vào chân mình không nhỉ! Lườm nhìn ý cười trong mắt anh, các bạn trong lớp còn nói rằng đàn ông là loài động vật chỉ biết nghĩ đến phần thân dưới của mình! Chả phải Dương Dương của cô cũng như thế sao? Không đúng! Bây giờ chống lại cô ấy, có vẻ như bất thường nhỉ...... Cô ta dứt khoát leo xuống từ người Cảnh Bùi Dương, "để em giúp nhé......" Mặc kệ vậy, thoát ly trước rồi hẳn nói! Mật Nguyệt đi ung dung, vả lại Cảnh Bùi Dương có chút khó xử! Rất nhanh, đến ngày tra thành tích thi đại học! Ngày này, cô ta cố ý chờ Dương Dương đi công ty sau đó mới thấp thỏm lên mạng tra! Nếu như thi tệ thì không còn mặt mũi gặp Dương Dương nữa rồi! Một mình cô trốn trong phòng, khóa trái và kéo rèm, giống như đang làm việc xấu xa, ôm lấy máy tính bảng ngồi trên giường. Dương Dương tốt nhất là đừng xông vào chất vấn thành tích của cô nha! Cô ta nghiên mắt nhìn trái phải xác định không có ai đi vào, cô mới nhập địa chỉ trang web tra họ tên và mã số...... Trong khi chờ đợi đăng nhập, nó giống như thân mình đang bị nung trong lò nóng bỏng. "Á Á......521!" cái máy tính trên tay bị rơi xuống nền mép giường! "521!!" cô nghĩ rằng mình chỉ cần 500 điểm thôi thì đã quá tạ ơn trời rồi, không ngờ lại được 521! Quả thật là ông trời đã đối xử quá tốt với cô rồi! Cô ta không ngừng lên mạng tra điểm số chuẩn! Xong rồi xong rồi! Hình như không vào được trường đại học Hành Chí! Đại học Hành Chí là nhất bản, cô ta không trúng điểm chuẩn chọn lọc của ba môn rồi, không đăng ký học môn chuyên ngành được rồi! Cô ta nghĩ đến vậy, chỉ muốn chui đầu vào trong chăn thôi. Bỗng nhiên, chuông điện thoại reo lên! cô ta đang trên giường bỗng tĩnh táo hẳn, là điện thoại của Dương Dương! Đừng nói là gọi đến hỏi điểm của cô nha? Cô ta cầm lấy điện thoại di chuyển đến cuối giường, nhìn vào thành tích biểu phía trên, "Dương Dương! Môn toán của em đủ điểm rồi! 90điểm!" Dương Dương vừa từ trong phòng họp bước ra, bèn nhận được tin tức từ Cảnh Hành nói hôm nay đã có kết quả thành tích, nên mới lập tức điện cho cô ta! Nghe thấy giọng cô vui vẻ vậy, chắc chắn thi được rồi. Bữa giờ không phí công nỗ lực! "Mật Nguyệt thật lợi hại." ánh mắt lạnh lùng của anh ta lộ ra cười ý nhẹ nhàng, "còn thành tích của các môn khác thì sao?" "Tốt ạ! 521! Là em yêu anh! Điểm số này thật là tốt đấy, em thích! Nhưng mà......chỉ là muốn vào nhất bản thì phải trúng chọn lọc ba môn của trường, có thể không vào được trường đại học Hành Chí rồi phải không?" "Có thể, em là người bản địa, tuyến chiêu sinh có vẻ hơi thấp, để anh về chọn trường chuyên giúp em, em muốn đi đâu chơi, anh hứa dẫn em đi chơi một tuần." "Nhưng mà, em vẫn chưa được chọn vô!" như vậy có quá nhanh không! "Anh nói được là được." cô nương của mình thi tốt quá, tâm trạng của anh cũng đỡ hơn nhiều "Vậy tốt rồi!" Mật Nguyệt tắt điện thoại, hạnh phúc nằm lăn trên giường! Thật là tốt quá! Dương Dương thật giỏi! Giờ cô có thể tưởng tượng được mình đang nằm trên bãi biển xinh đẹp phơi nắng ngắm cảnh biển rồi! Đêm hôm đó Dương Dương đến, cô ta đã nói lên kế hoạch, thế là ngày thứ 3 đã đi du lịch rồi! Cảnh quang sông núi trong nước đã bao lần họ không được chiêm ngưỡng rồi, bởi vì nó quá đẹp! Cảnh Bùi Dương đã dẫn cô ta đi choi Bungee Jumping, môn mà cô luôn muốn đi chơi, nhưng lại không dám thử nghiệm! Và cả nhảy dù, máy bay tư nhân của Cảnh gia bay lên độ cao vài ngàn mét và nhảy từ trên đó xuống. Mở toang dù trên đỉnh đầu của cô và Dương Dương, cơ thể của hai người bám sát vào nhau, cảm giác này cho cô biết được, cả đời này cô sẽ giao cho anh ta mãi mãi! Họ không đeo bình ô xi và đồ lặn mà bơi xuống vùng biển sâu, ở đó có rất nhiều cá đẹp bơi trước mặt họ khiến họ say mê đắm đuối. Lúc cô sinh nhật được anh dẫn đến một nhà hàng được mở bên cạnh vách núi. Bởi vì cô được đi học sớm, nên giờ chỉ 17 tuổi, ngày mai vào giờ này mới 18 tuổi. Cô đang suy nghĩ tốt nghiệp cao trung cũng chỉ mới 18, cô sẽ được sống chung với Dương Dương. Đêm hôm đó, cô ta dựa vào người của Cảnh Bùi Dương nhìn lên bầu trời đang lấp lánh những vì sao, âm thầm trải qua một niềm hạnh phút nhẹ nhàng. Thời gian chỉ trong một tuần, dường như không đủ, sau này Dương Dương sẽ rất bận, cơ hội như thế không nhiều! Sau khi họ đi về, bèn nghe được tin Bạc Ngôn đang chuẩn bị hôn lễ. Không biết họ đã nói chuyện với chú Cảnh như thế nào mà lại được chấp nhận tổ chức hôn lễ thế này! Bữa hôn lễ đó tinh không vạn lý được tổ chức bên bãi biển, nghe rõ từng làn sóng vỗ vào bờ. Có cả hai tiếng nói vang của hai người--tôi đồng ý! Người chủ hôn tuyên bố hai người là vợ chồng, bông hồng màu đỏ từ trên trời đổ xuống, từng mảnh rơi lất phất xuống đất. Mật Nguyệt đứng sau lưng chị Noãn Noãn, trong nhóm họ còn có cả Đường Đường, Đường Khê, đến chung vui còn có Mẫn Lộ. Con trai cũng giành giật tranh hoa! Noãn Noãn đang mặc áo cưới trắng tinh, đứng trước khán đài rộng lớn phía trước, mặt nhỏ cười rất hạnh phúc, hai tay ném xuống phía sau, "cùng chụp lấy hoa nha!" Bạc Ngôn đứng bên cạnh nhìn cô ta ném hoa xong rồi liền chạy đến ôm cô dâu bỏ đi! Và sau đó, Mật Nguyệt thấy trên tay Cảnh Hành cầm đóa hoa, người này đã đến lúc nào nhỉ? Thế mà cô không phát hiện ra! Cảnh Hành nhìn bó hoa trên tay, vẻ mặt chán chường đưa cho Mật Nguyệt, sau đó quay người bước xuống đài. Mật Nguyệt cầm đóa hoa trên tay, hứng thú bừng bừng chạy đến cạnh Dương Dương, "xem ra em trai chúng ta rất hy vọng mình tổ chức đám cưới ấy!" "Nhưng em phải nhanh chóng lớn lên mới được." Cảnh Bùi Dương đứng dậy, nhìn thấy vẻ mặt cô ta cười sáng lạng và kéo tay cô đi ra ngoài. "Em đã lớn khôn rồi! chỉ còn thiếu tí xíu nữa thôi!" năm sau cô đã mười tám tuổi rồi! "Thiếu chút xíu cũng không được." "Hiểu ý anh rồi!" chứ không mỗi lần đều bị bắt đi rửa nước lạnh áp chế, có khi nào sẽ bị hỏng luôn không? Cảnh Bùi Dương không biết trong đầu cô lúc này đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy cô rất vui vẻ! "Ngày mai, Cảnh Hành phải đi nước ngoài rồi, có muốn đi tiễn nó không?" anh ta bỗng nhiên cất lời. "Nước ngoài à? Sao đi sớm thế? Dạ được! chúng ta cùng đi với nhau!" cô ta còn nghĩ rằng phải đợi đến khi khai giảng mới đi nữa! "Ừm." Ngày hôm sau, cả gia đình cùng ra tiễn Cảnh Hành. Rõ ràng là ngồi trên chuyên cơ của gia đình mình, nếu muốn gặp mặt thì mười mấy tiếng sau khi ngồi máy bay là có thể gặp rồi, nhưng mọi người vẫn không nỡ rời xa! Mật Nguyệt đứng bên cạnh Cảnh Bùi Dương im thin thít, "bác trai và bác gái rất không đành lòng! Lúc trước sau khi anh đi nước ngoài có phải họ cũng như vậy không?" "Em quên rồi à? Lúc đó chỉ có mình em đến tiễn anh đi nước ngoài thôi mà." Ba mẹ chỉ ở nhà tiễn anh thôi, vì biết hai người muốn đơn độc bên nhau nên không có đi tiễn! "Á......" Mật Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, "Dương Dương, anh thật tội nghiệp! anh và em trai có một sự quan tâm khác nhau nhỉ!"