Tập đoàn công tay lớn nhất thành phố A, thư ký đương nhiên không phải là ăn lương không công chứ!
“Kệ đi, chúng ta đi ăn cơm trước!” Cô nghĩ đến gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào anh, “Anh không để em đi, không phải là có suy nghĩ gì rồi chứ? Nhắm trúng thiên kim nhà nào rồi à?”
“Thích gia.”
“Thích gia? Thích Mật Nguyệt chứ! Anh cảm thấy cô ấy có phải rất tốt, em cũng cảm thấy cô ấy rất tốt! Chúng ta rất hợp nhau đấy!” Mật Nguyệt cười rất là vui.
Cảnh Bùi Dương cũng rất phối hợp nói, “Uhm, rất tốt, nhớ thay anh nói với cô ấy rằng tối nay ăn nhiều chút.”
“Vâng ạ, cô ấy nhận được rồi!” Thích Mật Nguyệt nhìn vào món ăn đang ra lần lượt, rất là thèm ăn, ngón tay đang lay động.
Nhìn thấy cô ăn vui như thế, môi nhỏ hồng nhạt ăn phải ớt đỏ ửng, nhưng vẫn là không ngừng ăn tiếp.
“Ăn phải cay sao?”
“Có chút, nhưng đây là cảm giác em muốn có, cay nồng!” Cô nhìn vào Cảnh Bùi Dương đối diện, không có ăn nhiều cay đấy!
Ánh mắt cô sáng lên, đứng dậy đi về phía anh.
“Đi nhà vệ sinh?” Cảnh Bùi Dương nhìn vào động tác của cô.
Ai ngờ rằng, khoảnh khắc sau, Mật Nguyệt ngồi lên đùi anh, đôi tay vòng qua cổ anh, “Dương Dương, anh ôn tập giúp em, cực khổ đến thế, em vẫn chưa báo đáp anh nè!”
Tư thế thân mật như thế không phải chưa từng có, nhưng…
“Qua đó ăn cơm, chuyện báo đáp, bữa tối hẳn tính.”
“Bây giờ là buổi tối rồi! Anh nhìn xem bầu trời bên ngoài cũng tối hết rồi!” Mật Nguyệt nhìn vào bên ngoài cửa sổ, lại cười ti tít nhìn anh, “Dương Dương…”
Anh cảnh giác nhìn cô, không biết nha đầu này lại muốn làm gì!
Đôi tay mềm mại sờ lên cổ anh, khuôn mặt di chuyển gần anh hơn, mùi hương thoang thoảng của con gái, vẫn còn có chút mùi hương cay nồng…
Khoảnh khắc sau, vàng môi ửng đỏ của Mật Nguyệt che đậy vàng môi mỏng của anh, cuống lưỡi linh động hé mở vàng môi anh, từ từ thâm nhập…
Mùi vị cay nồng truyền nhiễm của anh.
Hai người không phải là lần đầu tiên hôn nhau, kĩ năng hôn trên người hai người cũng luyện tập không tồi.
Từ ly từng tí truyền mùi vị của bản thân cho anh, cảm giác cả người anh đều cay nóng lên, cô mới chịu buông tha.
Rời khỏi môi anh, nhìn vào trên đó đỏ ửng, cô cười.
“Bây giờ được rồi, ngồi trở về.” Cảnh Bùi Dương không kìm được hít hơi, tay phải đã muốn cầm ly nước.
Có chút cay.
“Không được! Dương Dương, anh…” Đôi tay mỏng manh của cô sờ vào vành môi anh, “Cảm giác thế nào?”
“Cay.”
“Hứ, ngày xưa nói người ta ngọt ngào, bây giờ trở nên cay rồi!” Cô giả vờ giận dỗi, giật lấy ly nước trên tay anh, uống hết nó!
Cảnh Bùi Dương nhìn vào động tác ấu trĩ của cô, “Em muốn anh ôm em ăn như thế này?”
“Được đấy!” Cô cầm đôi đũa, nhìn vào món ăn tinh tế trên bàn, cuối cùng vẫn là lựa chọn rau xanh xào.
Dương Dương ăn phải cay rồi, cần ăn đồ thanh đạm!
Cảnh Bùi Dương mở miệng, ăn rau xanh cô đút.
Miệng cô ăn cay đến thế, nhưng cô hình như thích điều đó.
Anh có phải nên đi tìm món ăn cực kì cay cho cô ấy, sau này đừng ăn nhiều cay nữa!
Cả thời gian ăn cơm, Mật Nguyệt ngồi lên đùi anh, còn không an phận nhúc qua nhích lại, đối với một đàn ông trung trực huyết khí, vẫn chưa ăn thịt qua, đây quả thật là sự đày đọa chí mạng!
Đặc biệt là sau khi Mật Nguyệt đứng dậy rời khỏi, đứng bên cạnh liền nhìn thấy dưới hông anh phồng lên!
Cô nhìn vào, cười cũng không đúng, vì là do cô tạo ra đấy!
Đây là sinh lý phản ứng bình thường của Dương Dương, nếu không có phản ứng, vậy cô nên khóc mới phải!
“Sao đây?” Cô nghiêm túc hỏi.
Cảnh Bùi Dương đứng dậy, cơ thể cao to đứng trước mặt cô, cúi đầu dựa vào khuôn mặt cười của cô, “Thích tiểu thư, họa do mình gây ra, em phải chịu trách nhiệm.”
“Em…” Đầu cô hơi nghiêng, nhìn vào cửa căn phòng, “Em chưa thành niên, chịu trách không được!”
“Sắp rồi…” Âm thanh hơi lạnh có chút xa xăm, nghe thấy Mật Nguyệt rất không xác định có phải là đang nói chuyện với Cảnh Bùi Dương không!
Cô vừa mở miệng hỏi, cơ thể nhỏ của cô đột nhiên bị bế lên, đôi tay theo phản xạ quàng lấy cổ anh.
Tư thế họ cứ như thế đi ra ngoài, đích thực sẽ không ai nhìn thấy phần thân dưới của anh nhô lên, nhưng cô chỉ là ăn bữa cơm thôi, rốt cuộc đã làm gì, cần đến mức độ anh bế cô ra ngoài?
Nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện bên ngoài, đầu cô càng vùi vào ngực anh sâu hơn!
Đây có phải gọi là tự làm tự chịu không?
Đều là do cô gây ra!
Lúc ngồi vào xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm!
Một bên thắt dây an toàn, ánh mắt một bên theo phản xạ nhìn sang anh, chỗ ấy phồng hình như càng lợi hại hơn!
Cô vừa nãy đã bị chạm vào, không lớn mới lạ!
Trên đường, trong đầu cô đang mâu thuẫn, có nên tiếp tục trêu ghẹo Dương Dương một chút không?
Nhưng đến lúc đó chơi quá lố thì không tốt cho lắm!
Cô không phụ trách hậu quả đâu nhé!
Lúc đến nhà, chỗ ấy không còn phồng nữa!
Cô nhẹ nhàng xuống xe, thở phào một hơi, “Sướng quá! Ngày mai cuối cùng có thể ngủ nướng được rồi!”
“Em không phải phải qua công ty sao?”
“Có đi, nhưng em không có nói là ngày mai đi!” Cô cười quàng lấy cánh tay anh, “Anh nói mà, em vừa thi cao trung xong, còn cần phải nghỉ ngơi, cho nên, em muốn đi chơi, thả lỏng người, điều chỉnh lại, sau đó đi làm, sao nè! Cảnh tổng…”
Hai chữ Cảnh tổng, cô kéo dài âm tiết, âm thanh nhõng nhẽo khiến lòng anh run rẩy.
Vợ nhà ta càng ngày càng cám dỗ người ta rồi, cứ tiếp tục như thế, anh có thể sẽ trở thành một tên phạm tội, ra tay với một người chưa đủ 18 tuổi rồi.
“Anh đi nhanh quá làm gì? Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em? Em có thể đi làm trễ chút được không?” Cô chạy theo anh, “Cảnh tổng…”
“Em có thể không đi.”
“Em muốn đi! Muốn đi!” Cô không đi làm sao có thể đuổi hết những con ong bướm xung quanh anh…
Sự cố chấp của cô từ nhỏ đã trải nghiệm qua rồi, lại là bản thân cưng chiều từ nhỏ đến lớn, thứ cô muốn có gì không thỏa mãn cho cô?
Gần như ngoài trừ việc xấu, tất cả nguyện vọng của cô gần như là thỏa mãn hết!
“Đi, em đi nghỉ ngơi đi, muốn khi nào đi, thì khi nào đi.” Anh vẫn là mềm lòng rồi!
Đôi mắt to của Mật Nguyệt lộ ra một nụ cười thỏa mãn, hi hi!
“Dương Dương, đêm nay…” Đi đến hành lang, đôi tay cô đặt ở sau lưng, nhìn vào hình bóng trước mắt, “Dương Dương, chúng ta có thể cùng nhau ngủ?”
Bước chân Cảnh Bùi Dương khựng lại, quay đầu nhìn vào người con gái dưới ánh đèn, chỉ là trên khuôn mặt treo nụ cười sán lạn ấy, đều có thể dễ dàng khiến tim anh tan chảy, quên đi mọi thứ.
Anh quay đầu, vứt một câu ra, “Không được.”
“Không được thì không được!” Cô chỉ là trêu ghẹo Dương Dương thôi, biết là không được rồi!
Cảnh Bùi Dương hình như nghe được tiếng cười của cô, anh đột ngột quay đầu, nụ cười trên mặt Mật Nguyệt vẫn chưa thu lại, bị anh bắt quả tang.
“Em bây giờ đang trêu ghẹo anh, sau này em thành niên rồi, em còn dám trêu ghẹo anh?” Anh nhất định sẽ lôi cô vào trong phòng!
“Em không có trêu ghẹo Dương Dương!” Cô từ chối thừa nhận!
“Em đợi đấy.” Cảnh Bùi Dương vứt một câu xuống, có chút giận đi vào phòng.
“Bùm!”
Cửa phòng dùng sức đóng lại trước mặt cô!
“Ha ha ha…” Thích Mật Nguyệt nhìn Dương Dương giận dỗi, vui mừng quá!
Câu đằng sau đợi đấy, chả phải là đợi cô thành niên sao!
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
146 chương
282 chương
38 chương
10 chương
107 chương
12 chương