Dường như mình mới là người gây chuyện đó. Không ngờ mới chớp mắt, thời gian lại qua nhanh như thế, bọn họ sắp phải mỗi người một ngả! Rốt cuộc vẫn có chút không nhỡ. Mật Nguyệt không để ý người bên cạnh nghĩ gì, cô chỉ lo lắng tối nay sẽ bị phê bình! Vì cô nghe thấy Dương Dương nói vô cùng nghiêm túc. Buổi họp phụ huynh gần 1 tiếng mới kết thúc. Các phụ huynh lần lượt ra về, cô có chút lo lắng nhìn về phía vửa. Dương Dương và Bùi Nhiễm Nhiễm đến gần cuối mới ra. Không giống như Bùi Nhiễm Nhiễm tay chỉ cầm túi của mình, còn Dương Dương tay đang cầm cặp của cô, bên trong nhìn rất phồng, biết trước là sẽ thế mà. Hai người rời khỏi, Dương Dương đứng trước mặ cô, nhìn vào đôi mắt vô tội của cô. Đi thôi, về ôn bài cho em. Hôm nay Dương Dương mới về, có thể mai mới ôn bài không? Cô không muốn ôn bài liền! Thời gian gấp quá. Nhưng không đến nỗi như thế, cô mím môi, chủ động khoác tay anh, thân mật làm nũng. Được không… Về rồi nói. Nghỉ vài bữa đi! Cô càng quan tâm đến vấn đề, có thể ở bên Dương Dương vài ngày mà! 1 ngày, chiều mai học bài. Cấp 3 anh hiểu, 1 ngày nghỉ cũng khó. Haix!..còn 1 tháng thì được giải thoát rồi! Cô cười hihi dựa vào người anh, trước kia khi vừa đến trường đã không sợ, giờ sắp tốt nghiệp rồi càng không sợ. Trước sự chứng kiến của giáo viên và mọi người, cô và Dương Dương vui vẻ đi khỏi. Tối nay không muốn học? Dương Dương bỏ cặp sách trên đùi anh, rồi lôi trong đó ra vài cuốn sách. Không muốn! Dương Dương, anh nhẫn tâm vậy sao. Chúng ta lâu rồi không gặp! Người ta nhớ anh mà! Mai hẵng học, được không? Cô ấn chặt cái cặp, muốn ném nó ra ghế cabin bên cạnh. Vậy giờ xem đi. Dương Dương lấy vài đề thi toán ra, con số 59 điểm đập vào mắt anh. Trên xe, Dương Dương…khuôn mặt của cô có chút oán trách. Trên xe thì sao? Từ mai bắt đầu vừa chạy bộ vừa học bài. Cô chắc là buồn lắm,! Em chỉ muốn đậu 1 trường đại học ở thành A, ở bên Dương Dương. Âm thanh cô rất nhỏ, nhưng thật ra cô học hành nghiêm túc lắm, nhưng khó lắm! Trường đại học ở thành A tốt có xấu có, đại học Hành Chí. Dương Dương…cô uất ức, ôm lấy cặp sách, đại học Hành Trí cũng thuộc top đầu cả nước, em đậu nỗi không? Anh cứ cho Cảnh Hành đi là được, em không được! Dương Dương sờ đầu cô, bà xã của anh, sao lại không được! …Bà xã của anh! Hihi…em muốn không? Muốn…em đương nhiên sẽ thi thật tốt rồi học đại học cho đàng haongf, khi ở bên Dương Dương, người khác sẽ không nói em không xứng với anh, nhưng em…không có năng lực ấy, giọng cô nhỏ dần. Anh sẽ dạy em, bất kể đậu hay không, cố gắng trước đã. Dôi mắt đen láy của anh nhìn cô đầy yêu thương, có muốn thử không? Đương nhiên! Mai bắt đầu được không? Hôm nay em muốn hàn huyên chuyện cũ với anh! Được. Vân Trang chuẩn bị buổi tối rất thịnh soạn, sau khi ăn cơm, 2 người ra ngoài xem phim, rồi cùng ăn khuya, mới đi về. Cô sắp 18 rồi, sắp thành niên rồi, giờ đương nhiên không dám ngủ cùng Dương Dương! Con gái phải dè dặt! Dè dặt! Mật Nguyệt vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên cô đụng vào 1 bức tường bụng! Tim cô nhảy thình thịch liên tục. Dương Dương nói gì? Muốn làm gì? Dương Dương..cô ngẩng đầu lên nhìn anh, vô cùng khẩn trương! Lỡ như Dương Dương muốn ngủ cùng cô, cô có nên từ chối? Tối nay nếu ngủ không được, có thể lấy sách tiếng anh ra học. Dương Dương cúi đầu nhìn đôi mắt lấp lánh của cô. Đầu óc em lại đang nghĩ gì vậy? Không có…Nhưng em không muốn học từ vựng! Em có thể ngủ, cô sẽ ngủ được. Vậy ngủ sớm đi, mai bắt đầu học. Anh vừa phải làm việc, vừa ôn bài giúp cô, tháng này không chỉ là khảo nghiệm đối với cô, mà còn dày vò anh nữa. Vợ mình chọn, đương nhiên phải cưng! Tuân lệnh! Cô nhón chân lên, hôn lên má anh cái, rồi ngại ngùng bỏ đi. Ngày hôm sau, vừa mới sớm, cô đã nghe tiếng gõ cửa. Kệ, cô trở người, ngủ tiếp. Dương Dương nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa đã mở. Anh đi vào trên giường 1 cô gái với bộ đồ ngủ vắt lên gần tới hông, đôi tay tráng ngần, đôi chân thon dài, đồ ngủ rộng khiến bức trang phòng cảnh lúc ẩn lúc hiện. Quả là…quá quyến rũ. Anh cảm thấy dưới bụng mình, toàn thân máu huyết căng tràn. Nếu ngày nào cũng cứ kêu cô dậy như thế, anh lo lắng mình không khống chế được sẽ ăn thịt cô mất! Cô ngủ rất ngon, hơi thở nhè nhẹ lan tỏa, sau đó cô mơ màng quay người ngồi dậy. Trước mặt cô là chàng trai mặc áo sơ mi, đẹp trai quá. Dương Dương, ôm. Cô đưa đôi tayy ra, mắt mơ màng, Dương Dương..âm thanh này mê hoặc không kiềm được. Em lớn vậy rồi, còn ẵm! Cho em mười phút, dậy! Đừng mà…cô lại nằm trên giường, không ẵm thì thôi, em ngủ tiếp! Mật Nguyệt!..Anh thật hết cách! Kêu không có tác dụng, đành dùng cách khác? Ví dụ như cái hôn buổi sáng, em sẽ có thể suy nghĩ! Cô cuộn mình trong chăn, mắt hi hí nhìn bóng dáng anh. Đạo đức giả? Sau này họ là vợ chồng, cô cũng không làm gì? Lại không nhìn cô! Em không dậy, anh không ôn bài giúp em nữa! Không ôn thì thôi! Sau này em là 1 học sinh thành tích không tốt, sau này ra ngoài,người ta chế, vậy anh Dương Dương đây sẽ mất mặt! Xem anh có ôm em không! Tối qua cô chủ động thì thôi đi, sáng nay quay lưng với cô. Trai đẹp trước mặt, cô là cô gái lưu manh, giở trò lưu manh! Không mất mặt…dù cô không có học, anh cũng không mất mặt. Kêu cô học để sau này cô sống tốt hơn thôi. Dương Dương! Anh có cần quay lại nhìn em không! cô vùng vành ngồi dậy, đưa tay ôm gối, đôi mắt mở to nhìn anh! Anh không để ý cô gọi tên anh, lúc này anh quay người lạ, cổ áo thì hở ra,1 bên xuống tới vai, trong lòng ôm gối nhưng cũng không che được đôi chân trắng ngần, tóc cô hơi rối, đúng là thêm phần quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt ngây thơ trong sáng tội nghiệp.. Anh hít 1 hơi sau, bước lớn qua đó, nhanh chóng hôn lên mặt cô, quay người đi. Chỉ nói 1 câu. Mau dậy đi, anh đợi em dưới lầu.