"Muốn đi, tò mò mà!"
Nửa tiếng sau, một chiếc xe màu đen lái vào ngôi biệt thự to lớn.
Mật Nguyệt nắm tay Cảnh Bùi Dương đi về phía trước, Cảnh Hành ung dung một mình rón rén theo sau.
"Anh Bạc Ngôn vẫn chưa đến à? Có khi nào nửa đường anh ấy bị rớt dây chuyền rồi không?" Mật Nguyệt hạ giọng trầm xuống nói.
"Chắc không đâu." Trừ phi Noãn Noãn không cho anh ta nhắc đến chuyện cầu hôn thôi!
Trong phòng khách dưới lầu, dường như không có bóng dáng của Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm.
"Má......" sau đó Cảnh Hành ung dung hô lên một tiếng.
"Cảnh Hành cậu to gan thật!" Mật Nguyệt quay sang nhìn cậu ấy, đưa ngón tay cái lên!
Vọng lại tiếng bước chân ở trên lầu, tiếp sau đó có một người con gái xinh đẹp chừng ba mươi tuổi đi xuống, năm nay Cảnh Bá Mẫu đã 42 tuổi, nhưng nhìn trông rất trẻ!
Đứng cạnh Dương Dương trông như hai chị em vậy, không giống hai mẹ con.
"Mật Nguyệt, đã lâu không gặp cháu, nay cao lớn và xinh đẹp nhỉ!" Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Mật Nguyệt dễ thương nên rất yêu mến.
Đứa bé này từ nhỏ đã được gia đình họ quan tâm chăm sóc đến lớn mà.
Còn Lâm Tri Hiểu và Thích Thịnh Thiên vốn dĩ không quản gì nhiều.
Mật Nguyệt thả tay Dương Dương ra miệng cười vui vẻ, nắm tay Bùi Nhiễm Nhiễm, tỏ ra điệu bộ ngoan ngoãn.
"Mámi, người ta không biết sẽ tưởng Mật Nguyệt là con ruột của mẹ đấy, con và Anh trai thì nghĩ nhặt về nuôi ấy!" Cảnh hành ngồi phịch người dựa vào ghế sofa.
"Mật Nguyệt được mẹ xem như con ruột! vợ của Dương Dương thì như con gái ruột của mẹ vậy, sau này vợ của con thì như là mẹ sinh ra rồi, đối xử với con gái cưng của người ta cho thật tốt nhé! Gã cho con thật không dễ dàng gì!" Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn Mật Nguyệt càng ngắm càng yêu thích.
Vừa ngoan vừa nghe lời, lại rất yêu con trai của mình.
"Hôm nay các con quay về để làm gì?" thông thường mà nói, Dương Dương không dễ dàng gì dẫn Mật Nguyệt về nhà.
Tuy rằng Cảnh Hành tuổi còn nhỏ, nhưng thường lang thang bên ngoài, Cảnh Thần Hạo nào giờ hiếm khi gắt gỏng với các con trai mình.
"Ừm......" Mật Nguyệt quan sát hai người đối diện, Cảnh bá mẫu hỏi mà vẫn không trả lời à.
Cô ta thừa biết ở đây là bị lợi dụng rồi!
"Chuyện là vậy, Cảnh bá mẫu, chị Noãn Noãn lát nữa sẽ về đây, chúng ta......" cô ấy có cần nói anh Bạc Ngôn có thể sẽ không qua đây?
Hoặc là, vạn nhất họ muốn tạo sự ngạc nhiên sao?
"Vậy tốt, hai người ngồi xuống, để mẹ xuống làm đồ ăn cho các con!" Bùi Nhiễm Nhiễm cười đứng dậy, hiếm khi các con tụ hợp đủ mặt.
"Anh lên lầu trên tìm ba." Cảnh Bùi Dương có chút việc cần đi làm.
Mật Nguyệt nhìn Cảnh Hành ngồi đối diện chơi game, nghĩ đến những lời nói sáng nay của Lam Viên Nhi, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Biết rằng bạn học đó nói năng bừa bãi, họ không có gì cả!
Từ nhỏ đã quen biết nhau, tuy rằng là thanh mai trúc mã, nhưng không phải mối quan hệ như thế!
"Có gì nói cứ nói."
Bỗng nhiên Cảnh Hành ở đối diện lên tiếng khiến cô sợ run người bễu môi ậm ừ lên tiếng, "em muốn nói rằng, những lời nói của Lam Viên Nhi hôm nay, cậu đừng để trong lòng."
"Tớ không để trong lòng, chó bệnh cắn bậy, chúng ta không nên mãi lưu vết thương trên người như thế được?"
"Vậy thì được, Cảnh Hành nhà mình sau này nhất định tìm được cô gái tốt và dễ thương ngoan ngoãn thôi!" trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô không muốn quan hệ nhà mình trở nên khó xử.
"Miễn thích là được."
"Đúng, thích là được!" huống chi Cảnh Hành ưu tú như thế, nhất định sẽ gặp được một người con gái tốt thôi!
Lúc này, bên ngoài có tiếng xe ô tô, không cần nghĩ cũng biết Cảnh Bùi Noãn đã trở về!
Cảnh Bùi Noãn nhìn thấy trên tay Bạc Ngôn cầm món đồ, mới sáng sớm đã kéo cô đi mua quà cho cha mẹ mình.
Xem như anh ta biết điều, không có đi tay không mà đến nhà.
"Chị Noãn Noãn! Anh Bạc Ngôn! Hai người về rồi à!" tay nhỏ của Mật Nguyệt chỉ vào nhà bếp, giọng nhỏ nhẹ nói, chú Cảnh đang ở trên lầu."
"Biết rồi." cô ta lườm mắt nhìn Bạc Ngôn đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt thản nhiên, thế mà gã này lại tự nhiên đến thế, khiến cô ta có chút căng thẳng!
"Anh không căng thẳng sao?"
"Anh không căng thẳng! chỉ cần em ngồi bên cạnh, là anh không không sao cả!" Bạc Ngôn đặt đồ trên tay xuống, bèn nghe thấy tiếng bước chân.
Cảnh Bùi Dương và Cảnh Thần Hạo từ lầu dưới đi lên, bởi vì đang ở nhà nên Cảnh Thần Hạo mặc đồ giản dị, nhìn khí chất toàn thân toát lên sự lạnh lùng nghiêm nghị, Dương Dương giống y chang cha mình.
Đây chả phải là mẫu người đàn ông lớn tuổi lý tưởng vừa có tiền và nhan sắc mà các nữ sinh yêu thích sao?
Nếu như Noãn Noãn thích kiểu người như ba mình, bây giờ anh ta thật sự không bằng vì vẫn còn chưa chững chạc.
"Cậu muốn cưới con gái ngọc của tôi ư?" Cảnh Thần Hạo vẫn chưa bước khỏi bậc thang, giọng lãnh đạm hỏi một câu.
"Dạ, chú, chào chú! Cháu tên là Bạc Ngôn!" anh ta tiến gần phía trước, chủ động đưa tay ra.
Cảnh Bùi Dương và em gái nhà đều đang đứng bên cạnh xem mà không giúp đỡ gì, anh ta cũng không tiện nói chen vào.
Cảnh Thần Hạo tay lớn dùng sức bóp mạnh, ánh nhìn đen lay láy nhìn chằm anh ta, "ngồi."
"Ba!" Cảnh Bùi Noãn cảm thấy tay của Bạc Ngôn gần như bị bóp đến biến dạng rồi, "ba nhẹ tay tí được không?"
"Vẫn chưa gã cho người ta mà đã xót rồi sao?" Cảnh Thần Hạo buông tay ra, sức hút của Bạc Ngôn thật mạnh, quả nhiên là thanh niên.
"Đâu có, đương nhiên là con bên ba rồi!" cô ta cười híp mắt đi qua, "ba, uống trà."
"Đâu phải con tự tay châm trà đâu, uống có gì ngon đâu?" trà được pha bởi người làm mà, uống ngán rồi.
Bình thường ba đâu có như thế!
Nhất định là bởi vì Bạc Ngôn rồi!
Ba vẫn chưa nghe họ nói gì mà đã khảo nghiệm rồi!
Là một người cha che chở cho con mà!
"Để tôi." Bạc Ngôn chủ động nhận nhiệm vụ nhỏ này.
Đến bàn luận chuyện ba vợ tương lai đang quan tâm, đương nhiên anh sẽ đồng ý.
Cảnh Bùi Noãn biết, nếu như vào giờ này, cô mà đi giúp đỡ thì ba cô sẽ giận lắm!
Nên cô mới ở bên cạnh ba mình là Cảnh Thần Hạo.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cảnh Thần Hạo, cô cười nói, "ba ơi, Bạc Ngôn là một người tốt, nhưng chắc không bằng ba rồi! nên chỉ có thể gặt hái được một phần ngàn nào giống ba vậy thật tốt biết bao! Nhưng mà! Việc cưới xin này, chúng con không gấp."
Họ có thể đính hôn trước cũng được, đây là kết quả hai người đã thương lượng chuyện này trong khi trên đường đến đây!
Trong mắt của Cảnh Thần Hạo, Cảnh Bùi Noãn đương nhiên chỉ là một cô bé thôi, nhưng không muốn con gái mình gã sớm như thế!
"Nếu không gấp thì dẫn về nhà làm gì? Noãn Noãn, cậu ta đã làm gì con nào?" Cảnh Thần Hạo vẻ mặt vẫn nghiêm túc, đối với con rể tương lai của mình tạm thời chưa có thiện cảm.
"Không có, con vẫn luôn nghe theo lời chỉ dạy của ba mẹ, chúng con không có!" cô ta lậ tức nghiên đầu, cô ta vẫn luôn giữ mình.
Nghe điều như thế, vẻ mặt của Cảnh Thần Hạo trở nên tốt hơn.
Bạc Ngôn bưng ly trà Long Tĩnh nóng hổi bước qua, những tính cách đùa cợt cười đùa trước kia đều trở nên nghiêm túc và lễ phép, "chú ơi, mời chú dùng ạ."
Bạc Ngôn như thế khiến Noãn Noãn thấy không quen!
Người này thay đổi cá tính nhanh nhỉ!
"Để xuống" Cảnh Thần Hạo không muốn uống.
Bùi Nhiễm Nhiễm bưng trái cây từ bếp đi ra, nhìn mặt của chồng mình nghiêm túc lãnh đạm, bỗng bật cười, trước mặt con rể mình có cần nghiêm nghị vậy không nhỉ?
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
146 chương
282 chương
38 chương
10 chương
107 chương
12 chương