"Không lâu, sáu năm." Sáu năm, Mật Nguyệt đã 18 tuổi, có thể ăn được rồi. "Cái gì mà sáu năm?" Mật Nguyệt không biết họ đang nói gì, nhưng hai người dường như không muốn giải thích cho cô ta hiểu. "Dương Dương, sáu năm cái gì nhỉ?" cô ta rất hiếu kỳ! "Sắp đến ngày sinh nhật của em rồi, thích quà gì, liệt ra cái list để anh mua cho em." Anh ta điềm nhiên chuyển đề tài sang cái khác. "Quà của em đâu! Em muốn Dương Dương đi chung với em! Mấy cái khác em đều không cần! em cũng có, không thiếu!" mỗi ngày cô đều nhận rất nhiều quà! Hôm nay được ở cùng với Dương, nên không còn muốn quà nữa! "Vậy em thử làm cái list xem bản thân mình muốn gì." Vợ nhỏ một năm chỉ có một ngày sinh nhật, cho dù thế nào thì cũng phải dành chút thời gian ở bên cô ấy. "Được thôi!" trong đầu cô luôn suy nghĩ về quà sinh nhật, hoàn toàn quên mất vừa mới trải qua, chuyện của 6 năm! Đối diện với câu nói dở khóc dở cười lạnh nhạt, nhưng mà có cô vợ nhỏ và hơi ngốc nghếch cũng không tệ. Anh ta đều nhìn thấy tất cả quá trình trưởng thành của cô, đi theo cô ấy bao lâu nay mà cũng còn rất non nớt. Sau đó chỉ còn Cảnh Bùi Dương một mình rời khỏi công ty. Mật Nguyệt ngoan ngoãn làm bài. Cảnh Hành nhanh chóng đã dùng xong đồ ăn rời khỏi bàn ăn, lên lầu chơi vi tính! Bạc Ngôn chầm chậm đi lên lầu, Cảnh Bùi Noãn phải ngủ đến khi nào nhỉ, sao mà không dậy ăn cơm nhỉ! "Mật Nguyệt......" anh ta đứng bên cửa phòng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, "chị Noãn Noãn vẫn còn chưa ăn cơm, gọi cô ta nhanh, buổi sáng để bụng đói là không được." "Chị Noãn Noãn ngủ nướng rồi!" cô ta đặt cây bút trên tay xuống, "khi đang ngủ mà bị gọi dậy dễ quạu lắm, anh như vậy là đem em đi quăng vào lò lửa à." "Nói không chừng cô ta sớm đã dậy rồi, chỉ là không xuống giường thôi, vì cái bao tử của cô ta nên hy sinh anh tí!" nếu anh ta muốn gọi cô dậy thì Cảnh Bùi Noãn sẽ không mở cửa đâu. "Được thôi!" Mật Nguyệt đặt cây viết trên tay xuống, rồi đi ra ngoài. "Không cần!" Bạc Ngôn thấy cô ta đi ngang qua mặt mình, bỗng nhiên ánh mắt sáng rực lên, tôi có chủ ý tốt hơn này." Thích Mật Nguyệt nghi ngờ nhìn anh ta, muốn làm cái gì? Trong phòng Cảnh Bùi Noãn đã có sẵn thức ăn tối rồi, thư thả nằm trên giường xem ti vi, không thèm xuống giường. Bỗng nhiên, bên ngoài vọng lại tiếng Thích Mật Nguyệt, phối hợp gõ cửa phòng. "Chị Noãn Noãn, thức dậy ăn cơm không?" "Mật Nguyệt á! Chị đã ăn xong rồi, em ngoan ngoãn đi làm bài đi!" cô ta vẫn còn chưa muốn dậy, bây giờ đang ngồi quan sát bộ phận quan trọng. Đặc biệt là bên dưới đang chảy máu, lại càng không muốn ngồi dậy! "Chị Noãn Noãn, Dương Dương nhờ em kêu chị dậy, sức khỏe là quan trọng mà, đừng giận quá sẽ bị ảnh hưởng, Dương Dương sẽ xử anh Bạc Ngôn thôi!" "Vậy cũng được!" bỗng nhiên cô ta kéo cái chăn ra leo xuống giường, dù sao thì hiện tai cũng không có Bạc Ngôn trong nhà, không cần phải trốn trong phòng. Đi ra ngoài hóng gió tí, tản bộ cũng được. Cô ta bèn đặt ipad xuống, trong lòng không có tia nghi ngờ gì cả, mở cửa ra. Đối diện là bộ mặt tuấn tú trêu tức cười ghẹo cô. Cô ta nhanh chóng đóng cửa lại, lại bị cô ta đóng sầm cửa lại, mở không ra. Và một tay khác của anh ta rơ cái tay cầm điện thoại lên, chầm chầm ấn nhẹ, bên trong bèn vọng lại tiếng của Mật Nguyệt. "Cô nhóc ấy, chỉ như vậy mà đã gạt được cô rồi! cô có tin rằng nếu tôi nói cho anh cô biết rằng chị dâu nhỏ bị cô dụ dỗ, thì cô sẽ chết không!" Anh ta liên tục dồn dập dùng thủ đoạn, khiến cô nhìn với cặp mắt khác xưa. "Không sao đâu, Mật Nguyệt đâu phải đứa ngốc, tôi không đụng đến một sợi tóc của em ấy, em sẽ tự động thanh bạch giúp tôi, đồng thời sẽ nghĩ một người em chồng như cô không tốt lành gì cả." anh ta cất điện thoại lên, "đi thôi, ăn cơm thôi." "Lấy cái tay dơ của anh ra!" cô ta cúi đầu liếc nhìn anh đang đặt cái tay mình lên tay của cô, trắng nõn, ngón thon dài, nhưng cô lại không thích! "Noãn Noãn, tính khí này của cô, bạn trai cô chịu trận được nhỉ?" anh ta tò mò. "Bạn trai của bổn tiểu thư vì người mà đã chia tay rồi, anh có cảm thấy quá tội lỗi không?" cô ta ngẩn đầu nhìn anh ta, người nhợt nhạt như bịa chuyện. Cô ta không có bạn trai, và cũng không muốn có! Nhưng mà người đàn ông này, đã cướp đi cái lần đầu tiên quý giá của cô! "Bởi vì tôi à? Tại sao? Bây giờ người đàn ông này còn quan trọng......cái màng đó nữa không?" anh ta vẻ mặt không coi trọng mỉm cười, "nếu như thật sự như vậy, thì chia tay lại càng tốt, cô nghĩ đi, nếu như không phải tôi, đổi lại thành người khác, hay là cô gặp sự cố gì, bị cưỡng bức rồi, thì anh ta có còn muốn giữ cô nữa không, lúc đó trong cô rất tội nghiệp!" "Anh bớt nói lời thừa thãi đi! Không đi làm đi, ở đây làm gì? Thật sự không hiểu, anh tôi làm sao mà thích nhân viên như anh được," cô ta bất mãn đi ngang qua người anh, "tôi đi ăn cơm đây, đừng đi theo tôi!" "He, Noãn Noãn, ở nhà thật buồn chán, để anh dẫn em đi ra ngoài dạo......" anh ta vẫn đẽo đẽo theo cô. Nếu như là trước kia, cô ta nhất định sẽ đi thôi, nhưng mà bây giờ, bên dưới vẫn còn đang chảy máu mà! Làm sao đi được! Không đi! Cô ta đi ăn sáng, Bạc Ngôn ở đối diện nhìn cô ta, chéo chân lại, bộ dạng ung dung thong thả của một quý công tử. "Vậy rốt cuộc cô muốn gì nào? Anh đã tát nước rồi, bột mì cũng phơi rồi, đến vở chuối thiếu chút bị đạp nhầm luôn, cô còn muốn chơi những trò trẻ con gì nữa, còn gì nữa quởn hết luôn đi?" anh ta đang đợi "Hết rồi, sự việc đó tôi xem như chưa từng phát sinh qua, không trách chuyện cũ nữa, chỉ cần sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, an phận vô sự, đừng tiếp tục gây chuyện nữa, còn nữa đừng có nủa đêm hoặc sáng sớm vào phòng tôi nữa, chúng ta đã hòa nhau rồi." cô ta không muốn tiếp tục đụng độ anh ta nữa. "Ok, tôi thích cô thẳng thắn như thế, vậy rốt cuộc cô có muốn cùng tôi đi chơi không?" hôm nay anh ta cố ý không vào công ty! "Không đi, tôi ở nhà nghỉ ngơi." "Vậy tôi đi đây." Anh ta nói rồi đứng dậy, nhìn cô ta bình tĩnh ngồi ăn uống, "cô thật sự không muốn đi?" "Không đi." Anh ta đường đường là một người đàng ông, cô ta cũng không ngại rồi, chuyện đó anh ta cũng đâu thiệt thòi, tự nhiên cũng không cần phải cảm thấy ngại nữa. Quả nhiên anh ta liền bỏ đi. Bạc Ngôn đi khỏi vài phút, Cảnh hành từ trên lầu đi đến bên chị mình, "Chị hai, đã xong hết rồi!" "Giỏi, em trai tôi lợi hại! sau này phải đợi anh chàng đó rèn luyện lại đầu đầu!" cô ta phấn khỏi rộn ràng đứng dậy, "em trai, hai người chơi game, có phải tài khoản đã có sai sót không, đặc biệt là căm phẫn." "Đương nhiên!" "Chiêu này của em thật sự rất ác, chị hai yêu em nhất! yên tâm, nếu có chuyện gì, chị sẽ lãnh dùm em!" cô ta nhất định sẽ khiến anh ta giận đến sởn tóc gáy. "Ừm, em đi bận công chuyện cái." Cảnh Hành nói xong bèn bỏ chạy lên lầu. Và cô ta cũng phấn khởi vui vẻ ra ngoài chơi. Vả lại buổi tối cũng mong muốn tan ca thật nhanh để về nhà, cô ta muốn yên bình ăn cơm cùng người nhà, ngồi bên ghế sofa thông thả, trông chờ xem người nào đó nổi giận lôi đình. Thế mà Cảnh Hành lại không kêu anh ta đến chơi game nhỉ, anh ta lại thong thả ngồi bên đó, ăn cơm xong rồi lại ăn trái cây, thật không tự nhiên. "Anh Bạc Ngôn, cùng chơi game nhé!" Cảnh Hành ngồi bên cạnh, mạn bất kinh tâm nói một câu. "Tối nay không chơi nữa, mệt rồi." anh ta ngáp một hồi, "tôi đi ngủ đây." "Hôm nay anh đã đi đâu? Đi kiếm gái à?" cậu bé hỏi một câu gây hứng. "Đi chơi với bạn gái không có ý nghĩa, em nhìn xem chị của em rất đẹp, muốn tìm bạn gái, thì cũng phải tìm chị em chứ!" Bạc Ngôn nhún chân mày, "phải không? Tiểu Noãn Noãn......" "Xí......" cô ta giả vờ tự thốt lên một tiếng tự hãnh diện, "mời anh bỏ chữ Tiểu đó đi." "Thật sự không dễ thương, nick name cũng không thích." Anh ta cảm thấy không tệ chút nào!