Anh đứng ở cửa, nghe bên trong có tiếng động liền gõ cửa: “Noãn Noãn, là anh.”
“Anh!” Cảnh Bùi Noãn lập tức mặc quần áo: “Em ra ngay!”
Cô nhất định phải chém Bạc Ngôn.
Cô cười hì hì mở cửa phòng, làm bộ ngáp một cái, “Tối hôm qua em vè khuya quá, nên bữa nay ngủ bù, đi thôi, mình đi xuống thôi!”
“Không có việc gì chứ?” Anh nhìn khắp người cô, rõ rang vừa rồi nghe cô lớn tiếng chửi Bạc Ngôn mà?
“Em có thể có chuyện gì chứ, chỉ là……” Cô đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương: “Lần sau không nên uống nhiều như vậy, bây giờ có chút đau đầu.”
“Uống ít thôi, con gái ở ngoài uống nhiều rượu vậy không an toàn đâu.” Anh lo lắng dặn dò.
Mặc dù có bảo tiêu đi theo bảo vệ cô, nhưng lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn thì……
Ví dụ như tối hôm qua.
“Em biết rồi, anh! Anh không cần lo cho em nữa, em lớn rồi, anh lo cho chị dâu nhỏ đi kìa, bây giờ là thời điểm phản nghịch của chị dâu đó!” Cô cười híp mắt, đi xuống lầu, cô đã nhìn thấy Bạc Ngôn.
Người đàn ông này vậy mà không biết xấu hổ, không những không biết xấu hổ mà còn ngồi ở đây!
Cô chậm rãi nhếch miệng, cô có nên lau cổ cho anh trước rồi mới cắt cổ anh không?
Vấn đề này, đáng giá để theo đến cùng!
Sau khi cô xuống lầu, ánh mắt của cô và Bạc Ngôn chạm nhau, cô chỉ nở nụ cười lạnh, rồi đi vào phòng ăn.
Người đàn ông này có chút ghê tởm, cô cũng không muốn dính líu gì tới anh ta!
Không đúng, vậy thì sao có thể lấy đầu của anh ta được!
“Đi thôi!” Cảnh Bùi dương cúi đầu nhìn Tiểu Mật Nguyệt: “Em ngoan ngoãn ở trong nhà, muốn đi đâu thì tìm Cảnh Hành đi chung với em!”
“Dạ, Dương Dương anh đi đường cẩn thận.” Hôm qua cô vẫn còn thấy lo lắng, hôm nay đã đỡ nhiều rồi.
Giờ người cô lo là chị Noãn Noãn!
Bạc Ngôn nhìn Cảnh Hành đang ăn sáng, muốn nói gì đó với Cảnh Hành nhưng chưa kịp nói đã bị Cảnh Bùi Dương kéo đi ra ngoài.
Trong xe đi đến công ty, Cảnh Bùi Dương lạnh lùng cúi đầu xem văn kiện, không nói một lời.
Bạc Ngôn uể oải dựa ra sau, luôn cảm thấy phải nói cái gì đó, nhưng anh biết nói gì bây giờ?
Chẳng lẽ nói tôi đã ngủ với em gái của cậu, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em ấy, từ nay mình là người một nhà?
Có phải quá sock rồi không?
“Dương……”
“Nói.”
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
“Quen biết cậu lâu như vậy rồi mà sao cậu vẫn lạnh lùng với tôi quá vậy, lúc đối xử với cô vợ nuôi từ bé của mình thì lại khác, vừa ra khỏi cửa còn dặn dò ân cần như vậy, bây giờ như một con người khác.”
“Mấy người tối hôm qua, làm rồi?” Bạc Ngôn không nói thì anh hỏi.
“Đại ca! Anh hỏi trực tiếp như vậy, nhất thời tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào a! Chắc vậy quá, nói thật là con mẹ nó, tôi một chút ấn tượng cũng không có, vả lại em cậu là người bò lên người tôi, tính ra đây cũng đâu phải là lỗi của một mình tôi, cậu nói đúng không?” Anh nghiêng đầu, chăm chú hỏi.
Đối đầu với khí thế lãnh đạm của Cảnh Bùi Dương: “Được, tôi sai! Nhưng tôi có nói sẽ chịu trách nhiệm rồi, là em cậu không cho thôi.”
“Nếu em ấy đã nói vậy, vậy thì chuyện này xem như chưa từng xảy ra.” Dù gì đây là cũng chuyện phát sinh do say rượu, anh cũng không muốn nói thêm.
“OK!” Giờ nghĩ lại Bạc Ngôn lại thấy có chút tức giận.
Đã ngủ với nhau rồi sao một chút cảm giác hay ấn tượng anh cũng không có.
Quá lỗ rồi!
Đến cảnh thị.
Bạc Ngôn đi vào phfogn làm việc của mình, hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, cảm giác không tệ lắm, Cảnh Bùi Dương vậy mà sắp xếp cho anh một cô thư ký xinh đẹp đến vậy.
Rất tốt!
“Bạc Ngôn, chào anh, sau này có việc gì cần anh cứ phân phó.” Thư ký cung kính cúi người chào anh, cũng không dám khinh thường người tẻ tuổi.
“Bạc tổng có phải không?” Một âm thanh nhẹ nhàng truyền đến.
Bạc Ngôn nghe âm thanh này có chút quen thuộc.
Hình như là giọng của người sáng nay không ngừng chửi anh, Cảnh Bùi Noãn.
Cô mặc áo sơ mi trắng, váy công sở màu đen, tóc dài xoăn xoăn cùng cây kẹp ghim đơn giản, rất ra dáng.
Cô cởi kính mát ra, nhìn Bạc Ngôn mỉm cười: “Bạc tổng, chào anh, cô ra ngoài đi!”
Cảnh Bùi Noãn chưa từng xuất hiện ở công ty, nhưng vừa rồi đi chung với Cảnh tổng, quan hệ lại tốt như vậy, cô thư ký liền đi ra ngoài.
Sau khi cô thư ký rời đi, Cảnh Bùi Noãn đi đến bàn làm việc, hai tay chống xuống bàn, nhìn Bạc Ngôn: “Sau này hợp tác vui vẻ.”
“Cô tới đây làm?” Sao Cảnh Bùi Dương không nói anh biết.
Cô rõ rang là muốn mai phục bên cạnh anh, ý đồ bất chính!
Lúc nào cũng có thể trả thù.
“Noãn Noãn, chuyện hôm qua chúng ta ai cũng có lỗi, một cây làm chẳng lên non, cô vì chuyện này là tới đây làm……cô vẫn là nên về đi.” Anh ngả người dựa vào ghế da.
“Đây là công ty nhà tôi, cho nên, chỉ có tôi đuổi anh chứ anh không có quyền đuổi tôi, ok? Vả lại tôi với anh cũng không thân thiết gì, sau này đừng gọi tôi là Noãn Noãn, gọi tôi là Cảnh tổng thanh tra!”
Vừa rồi khó khăn lắm mới xin được anh trai!
“Thanh tra xinh đẹp Cảnh tổng, còn có chuyện gì khác nữa không?”
“Không có gì, trưa chờ tôi ăn cơm.” Cô đeo kính râm, xoay người rời đi.
Sau khi cô rời đi liền đi đến phòng làm việc của Cảnh Bùi Dương.
“Anh!” Cô cười đi vào, nhìn anh đang bận rộn công việc: “Anh, em thấy tên Bạc Ngôn đó không có bản lĩnh gì, anh có thể đuổi anh ta đi không?”
“Cậu ta không ở công ty sao cho em ăn hiếp được?” Anh hỏi ngược lại.
“Vẫn là anh thông minh! Nhưng em có muốn ăn hiếp gì anh ta đâu.” Cô vẫn chưa suy nghĩ ra: “Anh có chủ ý gì không?”
Cảnh Bùi Dương ngưng lại, nhìn đống văn kiện vẫn chưa xử lý, “Giao cho cậu ta làm đi.”
Vùa hay nhân dịp này để hai người đấu đá trị lẫn nhau.
Cô ôm đống văn kiện, tiện thể ôm luôn đống bên trái: “Nhiêu đây luôn đi, dù gì anh ta cũng tinh lực dồi dào như vậy!”
“……” Cảnh Bùi Dương nhìn bóng lưng cô rời đi, em của anh còn ác hơn cả anh.
Cô càng nghĩ càng tức, ai cũng nói lần đầu sẽ rất đau, còn ra máu, nhưng sao mấy vết máu đó nhìn như bà dì của cô vậy.
Chẳng lẽ cô vẫn còn chưa bị phá?
Nếu nói vậy chỉ có khả năng anh ta……ngắn, mà còn nhanh!
Đáng thương nam nhân a!
Bạc Ngôn hào hứng dựa vào ghế, nhàm chán nhìn bức tường chứ không nhìn vào màn hình máy tính.
Nữ nhân đó đến công ty chắc chắn là nhắm vào anh, không có chút nghi ngờ nào khác.
Anh đnag nghĩ ngợi linh tinh thì cửa phòng mở ra, một nữ nhân khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt xanh nhìn anh, nở nụ cười thân thiện, chắc chắn không có gì tốt lành.
“Có việc?” Cô ta vừa đi, lại trở lại.
“Tiểu Lệ, đặt xuống.” Cô ra lệnh cho trợ lý sau lưng cô đặt chồng văn kiện cao như núi trước mặt anh.
“Bạc tổng, đây là văn kiện hôm nay anh phải xử lý, tôi tin anh, cố lên a……” Cô mỉm cười rồi quay người rời đi.
“……” Bạc Ngôn nhìn đống văn kiện, “Tôi không chấp nhận lấy việc công trả thù riêng.”
“Không tới phiên anh chấp nhận hay không, anh nghĩ giữa anh và tôi, anh tôi sẽ chọn ai?” Cô tựa vào của, “Nhân viên tới công ty là để làm việc, chứ không phải ngồi ngẩn ngơ.”
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
146 chương
282 chương
38 chương
10 chương
107 chương
12 chương