Anh ta không nhịn được áp đầu qua cô, chầm chậm đặt nụ hôn nhẹ lên trán cô, sau đó làn môi mỏng di chuyển sang vành tai nhỏ nhắn, "ngủ ngon, Mật Nguyệt."
Cô cười híp mắt, nghiên đầu quay sang hôn vào mặt của anh ta, "ngủ ngon, Dương Dương!"
Cô ta cười híp mắt chuyển người, nghiên đầu và hôn vào mặt của cô ta một cái, "ngủ ngon, Dương Dương!"
Cô ta cười híp mắt quay người trở về!
Tuy rằng không vừa ý cô lắm, xuất hiện ngoài ý muốn, cô ta cảm thấy rất vui!
Buổi tối nằm trên giường cũng nằm suy nghĩ xem ngày mai nên làm gì đây?
Suy nghĩ một hồi là cô ta ngủ rồi!
Nhưng sang ngày thứ 2, cô ta lại thất vọng!
Bởi vì không nói cho Dương Dương biết trước rằng họ sẽ đến, nên hôm nay anh ta vẫn phải đi làm, vả lại còn một cuộc hội nghị quan trọng nữa, cần phải xuất hành, không thể ở nhà với cô ta được.
"Có muốn cùng anh đến công ty không?" Cảnh Bùi Dương nhìn thấy vẻ mặt tích động của cô, cười nhẹ nhàng hỏi.
"Không được! trong công ty rất buồn chán! Còn lâu em mới đi!" cô ta lắc đầu, "vẫn còn chị Noãn Noãn và Cảnh Hành ở nhà với em, tối nay anh về sớm nhé, đi làm vui vẻ đi, chúng ta còn một kỳ nghỉ, anh sẽ có thời gian đi cùng với em thôi!"
"Được, ngoan lắm, nhớ làm bài tập nhé, tối nay về nhà anh sẽ kiểm tra." Cảnh Bùi Dương cúi đầu, sờ vào mái tóc của cô ta.
"Dương Dương, em có thể vui vẻ chơi vài ngày được không, sau đó làm bài tập?" cô không muốn vừa mới bắt đầu là phải làm bài tập, rất buồn chán!
"Thi sao rồi?" anh ta dường như chưa hỏi đến thành tích của cô.
"Chắc không tệ! nếu đối với chị mà nói!" Cảnh Hành đang chơi điện thoại bỗng nhiên mở miệng nói, đôi mắt xanh biếc ấy vô ý nhìn về hướng họ, vô tư nói, "từ dưới đếm lên......xếp hạng mười."
"Cảnh Hành, cậu có biết nói chuyện không đấy? tôi được sếp hạng thứ 20!" lớp của họ chỉ có 30 người!
Dựa vào đâu mà nói xếp hạng 10 từ dưới đếm lên!
Quá đau lòng mà!
"Không sao, có tiến bộ, tiếp tục cố gắng." Cảnh Bùi Dương buông tóc của cô ta ra, "anh đi đây, ở nhà ngoan ngoan nhé."
"Được!" cô ta nhất định phải nói chuyện thật tốt với Cảnh Hành!
Cảnh Bùi Dương sau khi đi khỏi, cô ta bèn ngồi đối diện Cảnh Hành, nghiên đầu nhìn anh ta, "hạng nhất lớp bảnh lắm hả! tưởng mình hay lắm hả!"
"Không có!"
"Vậy sao lúc nãy còn nói tôi xếp hạng mười từ dưới đếm lên! Không thể nói tốt hơn được sao? Để tôi có ấn tượng tốt trước mặt Dương Dương cũng được mà?" cô ta nhìn vào điện thoại của cậu cảnh tượng chém giết, "thật không biết trong đầu cậu suy nghĩ như thế nào, ngày nào cũng chơi game, sao lại thi được tốt như vậy! trong khi tôi ngày nào cũng ôn bài!"
"Em cũng chỉ muốn nói cho anh trai biết chân tướng sự việc, huống chi...... hình tượng đồ, lúc cậu còn nhỏ ăn uống ị tiểu chả phải anh tôi cũng đã giúp cậu rồi sao, cậu như thế nào chẳng lẽ anh ấy không rõ?" cậu ấy ngụ ý nói hình tượng thứ đó, thật ra trong mắt anh trai của cậu Thích Mật Nguyệt đều không có!
"Cậu đố kỵ à!"
"......" cậu ấy nhăn nhó cặp chân mày thanh tuấn, "tôi không tính toán với người não ngắn."
"Tôi muốn nói chuyện với Dương Dương! Anh chửi em à!"
"Muốn biết cáo trạng, cậu không có bản lĩnh khác sao, thật ngốc nghếch làm sao, tối qua tự nhiên lại chạy ra ngoài, người lạ đất không quen, tôi cảm thấy buồn chán, sao cậu lại không bị bắt cóc nhỉ? Không biết khu này là khu giàu sang à, rất dễ bị bắt cóc sao? Nếu như bị bắt cóc rồi, tiền không thành vấn đề, nếu như những người đó mà có làm gì cậu, thì cậu sẽ hối hận chết! cái đầu không lớn nổi!"
Cảnh Hành tuy nói chuyện khó nghe, nhưng mà cái đạo lý đấy là thật
"Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ không dám! Cậu chơi máy của cậu đi! Tôi đến chỗ chị Noãn Noãn chơi......" cô ta nói xong lên lầu.
"Sao đấy, chị sớm đã đi ra ngoài rồi!"
"......" cô ta nhanh chóng dừng bước lại, "chị Noãn Noãn đi đâu rồi nhỉ?"
"Đừng trù ẻo nhá! Chị ấy là người lớn, không cần lo lắng, huống hồ chị biết võ, người bình thường không làm gì được chị đâu, có cũng không dám!" trừ phi là muốn chết.
"Được thôi, tôi vẫn muốn làm bài tập, chờ tối Dương Dương trở về!"
"Đối với cậu mà nói, thì đây là chủ ý để đốt thời gian hay nhất......" nếu như là cậu, thì hoàn toàn không cần làm bài tập!
Xếp hạng nhất đến hạng ba đều không cần làm bài tập!
"Lần sau tớ cũng muốn xếp hạng ba!" Thích Mật Nguyệt nắm chặt nắm đấm, cô cũng không muốn làm bài tập!
"Cố lên!" Cảnh Hành nói một câu qua loa.
Cô ta quay người chạy lên lầu làm bài tập!
Những ngày không có Dương Dương, thật buồn chán.
- -
Có một chiếc xe thể thao màu đỏ lao nhanh như tên bắn trên con đường rộng lớn, gió mạnh lao vào thổi tung mái tóc màu vàng kim của cô ta, trong cơn gió nóng thổi ra một luồng gió mát.
Cô ta đang đeo bluetooth bên tai, tựa người thông thả vào ghế, "anh trai, đợi đã, em sắp đến trường của anh rồi, bạn học kia sắp đến của anh tên gì?"
"Bạc Ngôn."
"Ok! Nhất định sẽ đón được người dùm anh mà, sau đó tiễn đi!" cô ta tắt máy bluetooth, chân đạp chân ga, lái rất nhanh!
Đến trước cửa trường đại học, cô ta dường như dựa vào trực giác chú ý vào góc cây bên cạnh, người đứng bên đó mặc áo sơ mi màu đen quần tây đen, mái tóc màu hạt dẻ bay phấp phới trong làn gió.
Cái mặt đó cũng nhìn vào phương hướng của cô ta, ung dung sải bước, làn môi nhỏ bé vểnh nhẹ lên một nụ cười tà ý, người đàn ông đó là yêu nghiệt sao ấy?
Bạn của anh trai sao lại có loại như thế nhỉ!
"Hi......" Bạc Ngôn mở cửa xe ra, tự nhiên ngồi vào trong, "thật sự, nhìn không ra, Dương là một người Trung Hoa thuần chính, nhưng tại sao người em gái sinh đôi của cậu ta lại là người như thế nhỉ!"
"Hình dáng của chị tốt hơn em nhiều đấy! thắt dây an toàn vào, đi thôi." Cô ta đã khởi động xe, vả lại người đàn ông bên cạnh không có tí phản ứng gì cả.
"Anh......" cô ta nhẹ nhàng lườm mắt, "xác định không phải?"
"Bạc gia ta có xe nào mà chưa ngồi qua chứ, anh cô đang chờ chúng ta đấy!" Bạc Ngôn không còn gì để nói, ung dung đeo chiếc kinh đen vào, dựa người vào ghế, sẵn tiện ngáp một cái ngáp uể oải.
Cảnh Bùi Noãn đạp mạnh chân ga, rất nhanh xe lăn bánh ra ngoài, biến mất khỏi cửa trường.
"Ối, sao lái xe nhanh nhỉ......" Bạc Ngôn vểnh môi nhẹ, lần đầu tiên ngồi xe của phụ nữ, nghĩ rằng là một sát thủ đường phố, thực không ngờ kỹ năng lái xe không tệ nhỉ.
"Còn không phải anh sao, rõ ràng hôm nay phải đi họp mà, lại còn nằm ngủ nướng trong ký túc xá à, còn muốn tôi đích thân đi rước anh nữa chứ! Bạc thiếu gia, mặt của cậu dày thật đấy......" cô ta lạnh hừ một tiếng, đối với người đàn ông kế bên, không có tí hảo cảm nào cả.
"He, nếu không phải là anh tôi, thì tôi sẽ không rước anh, tôi đến đây là nghỉ phép, nghỉ ngơi! Không phải để làm tài xế, nên làm phiền vị Bạc tiên sinh đây, lần sau đừng bắt tôi đỗ xe trái quye định nhé, được không?" cô nghe anh trai nhờ mình đến đón người.
"Sao cô không ở nước ngoài học tập?" anh ta chuyển đề tài nhanh như chớp, đối với câu chuyện xe lúc nãy, không thèm quan tâm.
"Cần anh lo làm gì!" cô muốn học ở đâu tùy cô, không cần anh ta dạy đời.
"Đã yêu đương chưa?" anh ta cười hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
146 chương
282 chương
38 chương
10 chương
107 chương
12 chương