“Không khóc! Em không hề có khóc à!” cô bé vừa rồi có khóc sao? Rõ ràng không có! Còn nhỏ thế này đã chịu không nổi chia cách, thì sau này khi cô bé lớn lên rồi, thì chỉ có thể luôn ở bên cạnh anh ấy thôi Từ bên ngoài đi chơi cả một ngày, khi quay trở về Thích Mật Nguyệt đã rất mệt, tựa thôi cũng có thể ngủ thiếp đi luôn Sau khi gọi điện thoại cho Thích Thịnh Thiên, thì liền đưa cô bé về thẳng Vân Trang Khi đến nơi, cô bé đã ngủ say rồi, gần đây dường như vẫn còn chẹp chẹp miệng, tu tu cái miệng nhỏ bé, rồi cái đầu còn nghẹo sang một bên, thoải mái tựa ra sau Cảnh Bùi Dương bồng cô bé ra khỏi cửa xe, cái đầu nhỏ của cô bé dựa vào trong lòng của anh, vô ý thức ngọ ngậy Người làm trong nhà sớm đã chờ đợi, lúc đang nghĩ phải chào hỏi, thì phát hiện tiểu cô nương trong lòng của cậu chủ đang ngủ, càng không làm phiền hơn, toàn bộ âm thầm ừm một tiếng, rồi nhìn bọn họ đi lên trên lầu Thích Mật Nguyệt cảm thấy bản thân ngủ rất sâu, cảm giác ấm áp, còn có hơi thở của Dương Dương, cô không muốn tỉnh dậy Nhưng đột nhiên nghĩ đến Dương Dương nói sẽ phải đi tiếp, sợ không tỉnh dậy nữa thì sẽ không gặp được anh ấy, lập tức từ trong giấc ngủ mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, mở đôi mắt ra nhìn anh ấy Cô bé chớp chớp lấy lần cặp mi dài, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay phía trước của anh ấy, đôi môi mỏng manh mím nhẹ, đến cả chiếc cằm cũng đẹp đến thế! Dương Dương của cô mà! Không kiểm chế tiến về phía trước, cái miệng nhỏ bé hôn nhẹ lên phía dưới cằm của anh, mang theo chút ý cười lén lút, cái đầu nhỏ lại vùi vào trong lòng của anh ấy “Tiểu Mật Nguyệt...” “Ưm à, em buồn ngủ, vẫn còn chưa có tỉnh dậy!” bàn tay nhỏ của cô bé túm lấy áo của anh, “ý, đây là Vân Trang!” “Ừm, đưa em về ở bên cạnh anh một ngày” “Được!” cô bé cũng mong muốn được ở bên Dương Dương Nhưng mà... “Chúng ta không thể ngủ cùng nhau!” cô bé trước đây không hiểu chuyện mới như thế Bọn họ lúc này đây mới ở cánh cửa phòng của anh ấy, còn phòng của cô ấy thì nằm ở bên cạnh, anh ấy vốn dĩ cũng không có muốn ngủ cùng với cô bé Nhưng cô bé nói như vậy, điệu bộ căng thẳng như thế, anh bỗng nhiên có chút ý muốn trêu chọc cô bé, bước chân chuyển hướng, liền dừng lại ở trước cánh cửa Cô bé trong chốc lát trợn tròn đôi mắt lên nhìn anh ấy, nếu như ngủ cùng với anh ấy, sáng sớm mai còn nhìn thấy cảnh tượng như thế, cô sẽ phải làm thế nào? Nhưng người con trai đang bồng cô bé cúi đầu xuống tiến sát lại gần tai của cô bé, giọng nói trầm thấp đầy ấm áp vọng lên, “giúp anh mở cửa” “Không muốn, em không muốn ngủ cùng với anh! Anh thả em xuống, phòng của em ở bên đó!” bàn tay nhỏ của cô bé chỉ sang bên cạnh, không thể thua “Em rất lâu rồi không có đến, căn phòng không có được dọn dẹp bên trong đều là bui bặm, nếu như em không để ý, thì đi ngủ đi!” anh làm động tác bồng cô bé bước sang phòng bên cạnh Trong đầu của cô bé bỗng lóe lên cảnh tượng trên tivi căn phòng cũ nát mục rữa lộn xộn, mạng nhện khắp nơi, chuột gián tứ phía chạy lung tung, cô bé không muốn sinh sống ở trong môi trường như vậy! “Ư ư ư, Dương Dương...” cái miệng nhỏ của cô bé không ngưng rên rỉ, nhưng mà Dương Dương vẫn bồng cô đi về phía căn phòng bên cạnh “Nhớ lấy, sau này không được ngủ cùng với người con trai khác, không được ở chung một căn phòng, không được để người khác lợi dụng, biết chưa?” anh bồng cô bé mở cánh cửa phòng, thì cảm nhận thấy cái đầu nhỏ này đang vùi trong lòng của anh, rất chặt Anh vừa rồi chỉ là nói không có dọn dẹp, lừa cô bé chút, trong đầu của cô bé tưởng tượng ra cái gì vậy? Đèn trong phòng được thắp sáng, Cảnh Bùi Dương nhìn căn phòng gọn gàng ngăn nắp, cúi đầu nhìn dáng vẻ đang run bần bật của cô bé, “Tiểu Mật Nguyệt... “Sợ! Căn phòng không ổn, đổi đi!” cô bé không có thèm nhìn lấy một lần “Căn phòng rất ổn, em nhìn xem, anh vừa rồi lừa em mà thôi” anh bồng cô bé tiến về phía chiếc giường lớn, rồi nhẹ nhàng đặt xuống, cô bé rơi lên trên giường, nhưng cánh tay nhỏ của cô bé vẫn túm chặt lấy áo của anh Anh không thể không hạ mình sát lại gần cô bé, trên người cô bé có mùi hương nhẹ phảng phất truyền vào trong mũi của anh, mềm mại tựa vào anh, “Dương Dương, Dương Dương! Không muốn! Không muốn!” “Không sao” anh ngồi xuống bên cạnh giường, “anh vừa rồi nói với em, có nhớ không?” Cô bé nhắm nghiền đoi mắt, từ trên giường ngồi dậy, lập tức ôm chầm lấy anh, chân vắt ngang qua, ngồi lên trên người của anh Hành động bạo dạn của cô bé khiến cơ thể của Cảnh Bùi Dương sững lại, vừa rồi không nên lừa cô bé, tiểu nha đầu đơn thuần này đến bây giờ đều không có mở mắt ra “Dương Dươn!” cái đầu nhỏ của cô bé ngả lên bờ vai của anh, “căn phòng không có được dọn dẹp, em không muốn ở lại! Bẩn...” “Dọn dẹp rồi” “Anh thề không có lừa gạt em?” cô bé có chút không dám tin Dù sao thi Dương Dương hôm nay cũng đã lừa cô bé mấy lần rồi, từ khi nào Dương Dương học hư rồi, lại muốn đi lừa gạt người khác để vui “Không có” anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của cô bé, đôi mắt dùng sức nhắm tịt lại, giống như một chú thỏ con bị giật mình Cô bé từ từ chậm rãi mở đôi mắt ra, đôi mắt nhìn xung quanh trái phải, đưa mắt nhìn một vòng căn phòng sáng rạng, sạch sẽ gọn gàng, ngăn nắp Mà quan trọng là... Cô bé bây giờ là tư thế gì? Vừa rồi hành động không có nhận thức, bây giờ lại như thế này ở luôn trên người của anh ấy, trời ơi! Đặc biệt là cảm nhận được hơi thở của anh ấy bao chùm lấy bản thân, khuôn mặt nhỏ của cô bé phút chốc ửng đỏ, đến cả đôi tai cũng đỏ ửng lên, ráy tai nhỏ nhắn hồng hào ở dưới anh đèn nhìn càng thêm phần quyến rũ “Đứng dậy” anh chưa từng nghĩ dáng vẻ đáng yêu như thế này của cô bé, anh nhìn thôi mà cảm thấy khó chịu vậy “Ồ!” cô bé lập tức từ trên người anh đứng dậy, cơ thể nhanh chóng trốn vào trong tấm chăn, đến cả cái đầu nhỏ bé cũng chùm kín vào bên trong Cảnh Bùi Dương nhìn chiếc chăn cuộn tròn thành một đống, bật cười, “đi nghỉ sớm đi, ngày mai gặp lại” “Ừm...” cô bé đáp lại một tiếng nhỏ, cảm thấy mình mất mặt chết đi được! Đều là tại Dương Dương không tốt, lừa cô bé! Nếu khoog thì cô bé cũng sẽ không thể làm như thế, lại đi ngồi lên trên đùi của anh ấy, còn thân mật ôm anh ấy nữa chứ Khi không mở mắt ra nhìn không cảm thấy điều gì, mắt vừa mới mở ra, ngượng không có mặt để nhìn anh ấy luôn Sáng sớm ngày hôm sau, cô bé ngây ngô thức dậy, mơ mơ hồ hồ bước xuống dưới lầu, nhìn thấy Cảnh Bùi Dương đã thức dậy đã lâu, tinh thần sớm đã minh mẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ ửng Nhìn khuôn mặt bỗng nhiên đỏ ửng của cô bé, anh từ trên ghế sopha đứng dậy, đi về phía cô bé, đưa tay ra đặt lên trán của cô bé, “không nóng, chắc không có bị sốt” “Đương nhiên không có bị sốt, em không có đổ bệnh! Anh ăn sáng chưa?” cô bé cười thay đổi chủ đề “Đợi em cùng ăn” “Vậy chúng ta đi thôi” cô bé cười khoác lên cánh tay của anh, kéo anh đi về chỗ bàn ăn Khi đang ăn sáng, khuôn mặt ửng đổ của cô bé mới từ từ giảm đi chút ít Sau bữa ăn, Cảnh Bùi Dương kéo cô bé lên lầu, “còn có chuẩn bị cho em quà nữa” “Quà gì? Chú gấu lớn hôm qua em vẫn còn chưa có được ôm nữa cơ! Nhất định phải để baba mang về nhà cho em!” đó là đồ mà Dương Dương tặng cho cô bé, phải luôn giữ gìn “Được” anh thích được tặng quà cho cô bé, cô bé thích giữ quà anh tặng, rất hợp nhau Khi mà Thích Mật Nguyệt nhìn thấy chiếc đàn vĩ cầm nhắn tinh tế được đặt vào trong tay, cô bé lập tức phấn khích ôm chầm lấy anh, “cảm ơn Dương Dương! Em rất thích!” Đặc biệt là bên trên cây đàn vĩ cầm còn có ký tên của nhà biểu diễn mà cô bé yêu thích, đây là cây đàn vĩ cầm phiên bản giới hạn quốc tế, giá cả không hề rẻ, nhưng mà quan trọng vẫn là tâm ý của Dương Dương “Thế nào để cảm ơn anh?” anh cúi đầu nhìn cô bé cười sao mà vui sướng như thế, cũng rất mãn nguyện