Thích Mật Nguyệt tâm trạng không vui liền tắt máy, tựa người vào ghế sofa, đem điện thoại trả lại cho Thích Mặc Lâm. "Chị, đừng nói em nói, nếu em là anh Dương Dương, cũng thích người con gái da trắng, xinh đẹp, vóc dáng cao ráo, đầy đủ điện nước và chân dài nữa!" cậu ta để ý nhìn vào cơ thể chưa trưởng thành của Thích Mật Nguyệt, "bộ dạng này của chị, rất nguy hiểm á......" "Em thì hiểu gì, ngực lớn là của người mẫu non nớt, còn ngực phẳng mới là của siêu mẫu!" cô vịnh lấy ngực mình, nghèo rớt mồng tơi, cái gì cũng không có! Cô còn nhỏ mà! Vẫn chưa đến thời kỳ phát triển! Dương Dương không được chê cô! "Chị cần phải rèn luyện nhiều, để cho ngực nở nang ra! Không phải em nói, đàn ông là động vật có hệ thị giác, đối diện một tấm ván bằng phẳng như chị, thật khó có cảm giác!" Thích Mặc lâm cúi đầu nhìn vào điện thoại, bỗng nhiên lớn tiếng hô một câu, "Mẹ! chị muốn ngực nở nang!" "Ối! tiểu tử nhỏ này, nói bậy gì thế! Vẫn chưa phát triển mà, phát triển rồi sẽ tự nhiên có thôi!" cô ta dường như nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu vọng lại. Cô thật sự không còn mặt mũi nhìn mặt mẹ mình nữa. "Em méc chị à!" cô giận dỗi nhìn Thích Mặc Lâm đang chơi game, sau đó vẻ mặt cười quay sang nhìn mami, "Mami, con không có suy nghĩ đó, thật đấy, con đang tập trung học hành mà!" Lâm Tri Hiểu nhìn mặt nhỏ của cô ta, lúc nãy vẫn còn rất vui vẻ! Lại vì Dương à! "Con gái, mami nhất định sẽ khiến con có một cơ thể tốt mà! Mật Nguyệt nhà mình nhất định phải đẹp nhất nhé!" Lâm Tri Hiểu ôm lấy cô ngồi xuống, ánh mắt nhìn con trai bên cạnh mình, "con phải giống ba của con vậy, sớm phải đeo kính rồi!" "Ba con là lưu manh giả vờ lịch sự mà, con mới thật sự là người đàng hoàng lịch sự đây!" Thích Mặc Lâm không ngẩn đầu nói. May mắn là có người vừa đã tập thể dục xong, vẫn còn nằm trên giường chưa thức! Nếu không nhất định sẽ cho tiểu tử thúi một bài học! "Chị con làm bài xong rồi, còn con thì sao?" "Con cũng làm xong rồi!" cậu ta vẫn cúi đầu chơi game, cắm cúi nói, cậu không cần phải làm bài tập gì cả. Đã có người làm dùm cậu rồi! "Mami!" Thích Mật Nguyệt tựa vào người mẹ, "Dương Dương nói rằng hôm nay không lên lớp nữa, bên ngoài tuyết lớn." "Dương Dương nói bên ngoài có tuyết lớn, cũng không cần đến gặp nó, con có đi không?" "Dạ đi! Dương Dương muốn gặp con, cho dù có mưa to gió lớn cũng phải đi!" "Thế con còn không lên lầu lấy đàn à, tài xế đang đợi con đấy!" "......" cô lại trợn mắt nhìn Thích Mặc Lâm, lại là tiểu tử này nữa, làm phiền chuyện tốt của ba mẹ không nói, lại còn bắt cô đi học đàn! Không còn cách nào rồi, lời nói của mami, phải nghe thôi. Sau khi cô ta đi rồi, Lâm Tri Hiểu lấy cái điện thoại của Thích Mặc Lâm, "chị của con vốn dĩ là một người con gái thông minh, đều tại vì con cả, đừng nói chị con ngốc, có biết chưa?" "Mami, mới đầu năm mà không cho người ta nói thật sao?" anh ta mở to mắt nhìn vào màn hình điện thoại, "mami, con sắp bị đánh chết rồi!" "Con mà nói chị con ngốc nữa, thì con sẽ bị mẹ đánh cho một trận!" cô ta cúi đầu nhìn cái màn hình hiển thị loạn xạ, dứt khoát tắt luôn màn hình, bắt đầu chịu khó khuyên bảo, "Mặc Lâm, chị con bị như thế, đều tại vì con cả!" "Con á?" Thích Mặc Lâm chỉ bản thân, "sao lại thế, đó là tính của chị mà!" "Không đúng, trước kia chị con thông minh lắm, lúc con tròn một tuổi, mẹ đang pha sữa cho con, con không nghe lời phá phách, bị té từ trên giường xuống, cũng nhờ có chị đỡ con đấy, sau đó chị con bị té, đầu bị đụng vào chân giường, sau đó thì......" Lâm Tri Hiểu vẻ mặt nghiêm túc, dù sao thì Thích Mật Nguyệt và Thích Mặc Lâm cũng không còn nhớ chuyện trước kia nữa! "Nếu không, người bị té chính là con rồi! phải đối sử với chị con tốt tí nhé, có biết chưa?" cô ta kiên nhẫn nói, "hứa với mẹ, thì mẹ đem điện thoại trả lại cho con!" "Mami, con nhất định sẽ đối xử tốt với chị!" hai ta cậu chìa ra, "mami, điện thoại." "Đứa con này! Sau này mà có làm mắt kính thì đừng tìm mẹ, còn lâu mẹ mới dẫn con đi!" mẹ cậu đành đem điện thoại trả lại cậu. Thích Mật Nguyệt đeo đàn vĩ cầm trên vai bước xuống, nhìn thấy hai mẹ con, thật không đành. "Chị, yên tâm mà đi học đi, nếu như anh Dương Dương sau này mà không nuôi chị, em sẽ nuôi chị!" "......" hai người họ vừa nói cái gì, phải chăng bởi vì giờ cô còn nhỏ, chưa phát triển mà đã bỏ cô rồi sao? "Không cần em nuôi!" cô bước lớn đi ra từ phòng khách ấm cúng! Nghe thấy tiếng xe hơi, Lâm Tri Hiểu nhìn cậu ta, "Thích Mặc Lâm, sau này có nói chuyện phải ý tứ xíu!" "Biết rồi! mami, con sẽ không nói cho chị biết rằng chị bị ngốc là vì con, nếu không chị sẽ đổ thừa do con, sau đó lên mặt với con!" Thích Mặc Lâm cười híp mắt nói. Lâm Tri Hiểu ý vị thâm trưởng nhìn con trai mình, chỉ cảm thấy sau này chị hai mà bị chê, đều tại mình cả. Cô ta đứng dậy, quyết định tạm thời thoát ly chỗ này, nói mơ mộng không phải tại mình, điểm xuất phát của cô rất tốt. Chớp mắt là đến kỳ thi cuối rồi, bầu trời tuyết vẫn đang rơi rất nhiều, ập vào mắt là một mảng không gian trắng xóa. Thích Mật Nguyệt đứng cạnh Cảnh Hành, ngồi ngắm tuyết với cậu ta, nhưng thật ra là...... "Lát nữa em ngồi cạnh chị, nếu chị không biết em dạy chị được không? Dương Dương sắp về rồi, nếu như chị thi không được, anh ấy nhất định sẽ giận chị!" mắt của cô ta nhìn cậu chằm chằm, "nên......" "Chị muốn em giúp chị quay bài à? Chị đừng mơ mộng nữa, nếu anh trai mà biết được sẽ còn giận hơn cả chị không thi được hạng nhất ấy!" Cảnh Hành nghiên đầu nhìn cô ta đang ngơ ngác, "trước kia chả phải chị đã chuẩn bị rồi à? Chỉ cần không phải sếp hạng nhất từ dưới đếm lên, thì em tin rằng anh trai sẽ rất nhân từ!" "Chị sớm đã không còn sếp hạng chót rồi mà" "Không dám chắc, lần trước là do chị may mắn, lần này là kỳ thi cuối cùng không giống nhau, ai cũng phải nổ lực." "Cảnh Hành, cả ngày em không làm tổn thương chị là em sẽ khó chịu đúng không!" cô ta chỉ là suy nghĩ thôi, cũng không thật sự muốn cậu ta giúp đỡ! "Đáng ghét! "Chị suy nghĩ quá rồi, em làm sao có thời gian quản chị!" cả ngày cậu bận muốn chết. "Em cứ pha trò đi! Cẩn thận Dương Dương về sẽ xử em!" cô ta nắm chặt túi bút trên tay, kỳ thi cuối cùng mà trong lớp không có gì cả, trống trơn. "Anh xử chị đâu hải xử em." "Em lộ chân tướng rồi......" cô ta bễu môi, nhìn cô giáo đang cầm đề thi trên tay bước đến, cùng với các bạn đi vào lớp. Tiết ngữ văn sáng sớm rất nhẹ nhàng, ngoại trừ làm văn, chán ngấy. Tiết toán và anh văn buổi chiều lại càng chán, nhưng ngoài mong đợi đề mục rất đơn giản. Kết thúc hai ngày thi, cô ta phấn khích gọi điện thoại cho Dương Dương, Cảnh Hành đi ngang qua người cô, lườm mắt nhìn cô, "cười vui vẻ như vậy, khi ra thành tích rồi thì đừng có khóc nghen." "Không được, đề tài dễ như thế, làm sao mà tôi khóc được chứ!" cô nghe giọng nói trong tiếng điện thoại phát ra, nhanh chóng chạy lên bậc thềm, không muốn đi chung với Cảnh Hành nữa! "Thi xong rồi à?" giọng nói của Dương Dương. "Ừm á! Em cảm thấy đề bài rất dễ!" cô ta cười híp mắt nói, "nhất định không thể không thi được! anh khi nào quay về? em nhớ anh lắm!" Muốn gặp anh ta, rất nhớ, cả một học kỳ này, Dương Dương không trở về, anh ta rất bận! "Giao thừa!"