Cảnh Bùi Dương toàn thân bỗng cứng đơ, ly cà phê trên tay nó xém tí đổ ra ngoài. 1 tay khác của anh sờ đầu cô, ướt rồi, còn không mau đi sấy khô đi. Phải để Dương Dương sấy cho em! Đầu của cô vùi vào cơ bụng anh, người đàn ông đáng ghét này sao mà cao thế làm gì. Đứng bên anh, cô vừa lùng vừa nhỏ bé! Hử! Tự sấy đi, cặp sách đưa anh. Nó cúi đầu nhìn chiếc cặp màu xanh của cô, trên cặp có chút vết tích của nước. Vừa nhìn đã biết lúc xuống xe không ngoan ngoàn, không đợi người giúp việc che dù đã chạy đi mất. Đừng mà, Dương Dương, em thi tốt lắm đó! Cô từ từ buông Cảnh Bùi Dương ra, nó tháo cặp xuống, đưa anh. Nhưng sau khi đưa cặp vào tay Dương Dương, cô quay người, chạy đến hành lang, rồi chuồn vào phòng. Cảnh Bùi Dương từ từ đi vào phòng, nhìn cô đang sấy tóc trước bàn trang điểm, anh đặt ly nước xuống mở cặp ra. Học lệch quá rồi, anh cầm đề thi trên tay, khẩu khí bình tĩnh hỏi, ngữ văn 79, môn toán thì sao? 9….Thất Mật Nguyệt nói yếu ớt đến nỗi con muỗi cũng không nghe được, bên cạnh tiếng máy sấy. Anh nhìn 3 tờ đề thi trên tay, tiếng anh 6Thất Mật Nguyệt, vừa qua điểm trung bình, sao bài văn ở phía sau không viết? Tóc cô vốn chỉ ướt 1 ít, cho nên thổi 1 tí là được, nghe thấy lời anh nói, cười hihi chạy đến trước mặt anh. Tiếng tục làm nũng đáng yêu, ôm lấy cổ anh, Dương Dương, gì mà viết thư ông Lý Minh gì đó viết thư cho bạn của hắn ở Ý, sao hắn không tự viết, em không thèm giúp hắn! ….anh đột nhiên không nói nên lời, con nha đầu này lý do nhiều vô cùng. Ngồi qua đó. Cô cảm thấy người đàn ông này đang lạnh mặt, nhẹ nhàng đứng lên, ngồi đối diện anh. Cô ngoan ngoãn khép đôi chân lại, đôi tay đặt trước đôi chân, kéo mặt xuống, không dám đối diện với vẻ mặt đẹp ngầu của anh. Anh dạy em, em thi được có tí thôi? Sao anh có thể yên tâm đi du học. Chỉ sợ anh về, con nha đầu này đến cấp 3 cũng thi không nỗi. Em mới Lớp 6, em sẽ cố gắng, cô không muốn học, học không vui. Cảnh Bùi Dương tiếp tục lấy đồ trong cặp cô ra, trong tay là 1 bước thư màu hồng, vết bút ngây ngô, nhưng trên đó ghi_ Gửi đến Thất Mật Nguyệt yêu quý. Thư tình? Anh đặt cặp xuống, mở ra. Thư tình! Thất Mật Nguyệt nhìn hành động của anh! Ai vậy! Em cũng không biết sao ở trong cặp em, Dương Dương, em không thích đám nhóc đó, không đẹp bằng anh, không ngầu bằng anh, không cao bằng anh, không giỏi bằng anh, không tốt với em bằng anh! Thất Mật Nguyệt, anh là bạn ngồi gần bàn em đây này, mỗi ngày em đều cười tươi xuất hiện trước mặt anh, tối nào anh cũng mơ thấy em, cuối tuần bà vú anh dẫn anh đi Disney chơi, bà ấy nói dẫn bạn đi cùng, anh muốn dẫn em đi, em nhận lời làm bạn gái anh nhé? Đợi tin vui của em, nhất định phải là tin vui nhé, nếu em không đồng ý, không cần hồi âm lại, yêu em! Anh bình tĩnh đọc xong bức thư, sau đó vứt vào sọt rác kế bên, không được yêu sớm, cho dù yêu sớm, người em yêu phải là anh. Đúng! Cô vừa đẻ ra đã bị đính hôn cho người nào đó, cô không dám có ý khác. Mà cô cũng thích Dương Dương, chỉ sợ Dương Dương không thích cô. Bài thi được làm 1 lần nữa trước giờ cơm, anh đưa 3 tờ đề trước mặt cô, phần đúng không cần làm. Dương Dương, em không biết, cô mím môi, đôi mắt hồng hào bị cô dùng lực cắn cái, mắt rưng rưng nhìn anh, anh dạy em, được không? Anh vừa xem qua đề trên đó, anh đã dạy em hơn 5 lần rồi, anh đặt đề thi trên chân cô, tuần sau anh đi du học nước ngoài, em phải học cách tự làm, nếu không? Hay anh đừng đi? Mắt cô ánh lên sự hưng phấn, Dương Dương, anh đi rồi em phải làm sao? Thành tích em vốn không tốt, ở cuối lớp, em mà không học hành đàng hoàng,, thi rớt đại học, em chỉ là kẻ vô học, Dương Dương anh không thể để vợ anh chỉ có bằng trung học được? Dương Dương..cô uất ức đến sắp khóc. Người lạnh lùng kia không thấy sao? Cảnh Bùi Dương từ trong túi móc điện thoại ra, chả thèm nhìn mặt uất ức của cô, gọi điện thoại. Dương Dương…cô khẩn trương nhìn anh, không phải anh gọi cho ba mẹ hoặc giáo viên chứ! Đừng mà! Anh đặt điện thoại trên bàn trà, mở loa ngoài, trong đó vọng lên giọng 1 bạn nam. Anh? Sao rồi? Chị dâu chưa về nữa! Âm thanh Cảnh Hành cười haha vọng lại, anh, không phải em nói anh, anh nên giáo dục chị dâu! Chị ấy thi lọt tóm 1 từ dưới lên của lớn, còn thấp hơn người đứng thứ 2 từ dưới lên 5Thất Mật Nguyệt điểm! Cảnh Hành! Cậu không nói không ai nói cậu câm, cậu đứng nhất thì hay lắm sao! Thất Mật Nguyệt cầm màn hình điện thoại, hận không thể đập nát điện thoại, nhưng đâu là điện thoại Dương Dương, cô không dám! Haha. Em đúng là giỏi, em chẳng bao giờ nghe giảng mà toàn đứng nhất, còn chị ngày nào cũng trên lớp, học cái gì mà, môn toán không tới 19 điểm, em thật ngại nếu sau này chị thành thành viên trong nhà em. Chị là chị dâu em, em ở trong trường đánh nhau, đánh gãy mũi của bạn bên cạnh, còn 1 bạn lớp khác, đánh trật xương người khác, Thất Mật Nguyệt chẳng ngại ngần tố cáo. Từ nhỏ cô đã học cùng lớp với Cảnh Hành, tự nhiên có 1 đứa con gái đi học, lỡ bị ức hiếp, thì có Cảnh Hành bảo vệ cô. Từ lúc học mần non cho đến tiểu học, rồi giờ trung học, hai người đều cùng lớn, quả thực chẳng ai dám ăn hiếp cô, ai bảo cô xinh đẹp lại đáng yêu, người khác yêu còn không hết nữa. Nên người gây chuyện rõ ràng là Cảnh Hành! Haha, anh, em là số 1 trên lớp, số 1 toàn khóa, thôi, em đi học đàn đây, cúp máy trước. Bên phòng kia vang lại tiếng tút tút tút. Dương Dương, em thấy nó chẳng học đàn đâu, nó thích chơi như thế, đánh nhau khắp nơi, xưng vương xưng bá! Đúng là thiếu niên hư, anh nên quản nó nhiểu! Thất Mật Nguyệt giờ chỉ muốn Cảnh Bùi Dương dành mọi sự chú ý lên người Cảnh Hành. Nó anh sẽ quản, em..càng phải quản. Bị ràng buộc 1 vị hôn thế như thế, nó đành chấp nhận thôi. Cũng may là xinh đẹp đáng yêu lại khéo léo, anh thật sự lo trong thời gian anh đi du học, con bế này lại yêu sớm. Cho nên Cảnh Hành cùng lớp với cô, anh rất yên tâm Dương Dương, chuyện nó đánh nhau cứ thế bỏ qua hả? Không quản thật sao? Cô thật không muốn làm lại đề thi, cô sẽ chết mất. Lát anh nói nó, em làm đề trước đi, anh vươn tay, lấy cái đề, và cuốn bài tập, làm lại từ đầu. Em không làm!