Anh sẽ không bị dọa đâu, em về đâu anh cũng không bị dọa đến mức sợ hãi. Mẫn Lệ ôm lấy eo cô, bất kể trong bệnh viện có chuyện gì kinh động, anh cũng có thể chấp nhận.
Xí! Đó là do lúc em về, kh iddos anh vẫn mơ hồ ý thức được, đêm đó anh còn đơ xíu, sau đó khi anh gặp em, sao có thể giả bộ trấn tĩnh nỗi đây, thực ra máu huyết đã xung mãn mất rồi?
Gần như thể, đúng là em rất hiểu anh. Hôm đó khi anh thấy đóng 1 cái bao đồ được đóng chặt kia, nhưng lại lộ ra đôi mắt của cô, lúc đó thật sự tim đập nhanh, cổ họng và mắt anh muốn nhảy cả ra ngoài.
Cô cười, thực ra cô không hiểu anh như thế đâu, nếu trước đây cô hiểu anh, đã ở lại rồi, sẽ không làm chuyện đó.
Họ vào trong bệnh viện, không khí trong bệnh viện rất lạnh lẽo, đặc biệt khi xuân về, hành lang vô cùng ít người, nhưng mùi bệnh viện, 1 chút cũng không bớt.
Lộ Lộ đứng trước cửa phòng bệnh, bước chân cô ngừng lại, Mẫn Lệ nhìn cô đầy nghi vấn.
Bên trong là ai đây? Anh cho rằng họ băng qua đại dương là để thụ tinh trong ống nghiệm.
Nhưng giờ lại xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh.
Người thân của chúng ta, cô cười đẩy cửa, buông Mẫn Lệ ra, đi vào trước.
Lộ Lộ! Cô nhỏ tiếng gọi.
Lộ Lộ nằm trên giường bệnh nghe thấy giọng cô, lập tức cười ngồi dậy, mami!
Dương Y Y nhìn họ cùng đi vào, trong lòng đầy nghi vấn, cho nên cách của cô đã có hiệu quả, họ đã về?
Nói rõ hơn là, 2 người cùng về đây là tốt nhất.
Mẫn Lệ cũng đi vào theo cô, nhìn khuôn mặt trắng bệch kia không chút ngạc nhiên, nhưng khuôn mặt đó khá giống mình, không thể không ngạc nhiên!
Con của họ?
Mẫn Lệ và Lộ Lộ hai mắt nhìn nhau, khuôn mặt 1 lớn 1 bé anh tuấn như nhau, đôi mắt mở to, không nói gì.
Trong lòng Mẫn Lệ ngạc nhiên vô cùng, sao có thể, rõ ràng Cố Linh không thể có con.
Con của chúng ta, đã hơn 3 tuổi, giống anh y chang! Cố Linh thấy 2 cha con họ đều không nói gì, nên cô mở miệng nói.
Sau khi cô nói xong, Mẫn Lệ mới hoàn hồn lại, con của chúng ta?
Anh không tin? Cô liếc nhìn Mẫn Lệ, rồi ngồi bên cạnh giường, Lộ Lộ hôm nay thấy sao, có đỡ tí nào không? Sau này daddy sẽ luôn bên con!
Mẫn Lệ vẫn chưa định thần được, có chút giống như ảo giác.
Anh cũng đi đến bên giường, sau đó bị Cố Linh kéo cổ tay, Lộ Lộ, gọi daddy.
Daddy. Lộ Lộ ngẩng đầu nhìn anh, gọi 1 tiếng.
Mami chưa từng nói qua chuyện của daddy, nhưng nó biết mami rời xa nó để đi tìm daddy.
Ánh mắt xúc động không nhúc nhích của Mẫn Lệ rưng rưng, con trai của anh ở đây! Con của anh và Cố Linh.
Chi tiết câu chuyện em kể anh sau. Cô tiến bên tai của Mẫn Lệ, nhẹ tiếng nói.
Cô quả thực có nhiều chuyện cần giải thích với anh, giờ đây là chuyện quan trọng nhất!
Lộ Lộ, con thật đáng yêu, là lỗi của daddy, không tìm ra mẹ con con sớm, không ở bên hai người! Anh thật sự không biết nói gì giờ này.
Người phụ nữ bên cạnh anh có vẻ đã giấu anh nhiều chuyện.
Không sao, Lộ Lộ không trách daddy. Lộ Lộ nhìn anh cười, mami chăm sóc con rất tốt, con chỉ có bệnh thôi, cũng khiến mami lo lắng.
Lộ Lộ, mami và daddy sẽ cố gắng! cô cười, con cố gắng nghỉ ngơi.
Thân thể của Lộ Lộ yếu ớt, tuy nó muốn nói chuyện với mami và daddy nhiều hơn, nhưng nó mệt rồi.
Sau khi Lộ Lộ ngủ, Cố Linh bị Mẫn Lệ kéo ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, bác sĩ đang đứng im ngoài hành lang, Mẫn Lệ cảm thấy mình cần hút 1 điếu thuốc.
Nhưng trên người anh ta không có, do Cố Linh không cho anh hút thuốc!
Lệ, anh còn nhớ trước đây em từng mang thai? Cô giữ chặt tay anh, nắm chặt, 10 ngón tay đan vào nhau.
ừ, anh không chỉ nhớ, còn nhớ rất rõ.
Đứa trẻ đó cô đã phá, sau đó không cho anh làm chuyện đó nữa, cũng không nói với anh, sau đó cô rơi xuống biển, bác sĩ nói cô không thể mang thai nữa.
Đó là Lộ Lộ, thực ra lúc đó em không phá thai, chỉ là…đông lạnh nó lại, sau khi em bỏ đi, rồi lại về, mỗi tuần đều đi khám sức khỏe, sau đó bác sĩ nói với em đưa nó trực tiếp vào tử cung, sau đó có Lộ Lộ. Thực ra thời gian đó cô vô cùng thấp thỏm không yên.
Nhưng giờ nghĩ lại đó là cái cô nên làm, đều là báo ứng của cô.
Trước đây không nên như thế.
Mẫn Lệ nghe cô nói chuyện bình tĩnh như thế, trong lòng có chút không giữ được bình tĩnh.
Thì ra ngay từ đầu, cô đã muốn giữ con của họ lại, mà còn đẻ nó ra.
Cố Linh đột nhiên ôm chặt lấy anh, bóng của hai người cứ thế hiện lên ngoài hành lang.
Bà xã, em vất vả rồi, sau này anh sẽ ở bên mẹ con em, không để em rời xa anh nữa. anh phải cố làm 1 người chồng tốt, 1 người cha có trách nhiệm.
Giờ nghĩ lại, anh còn làm cha trước Đường Sóc.
Không được!
Sao không được? Anh lập tức lo sợ, có phải em vẫn chưa tha thứ cho anh vì không tìm 2 người, lỗi của anh! Anh..
Không phải, ý em không phải vậy, ý em là, 2 mẹ con em không đủ, chúng ta còn đẻ thêm 1 đứa. cô ngẩng đầu lên cười, cho dù sau này anh không thích con nít, nhưng vì cứu Lộ Lộ, anh không thích cũng phải đẻ, anh ra sức là được, lúc đó không cần anh chăm sóc, em tự chăm sóc!
Ra sức là chuyện anh rất bằng lòng! Giờ anh đã hiểu vì sao Cố Linh bắt anh cai thuốc cai rượu, còn phải tiết chế!
Vì để có con!
Bà xã, em nên nói sớm cho anh biết! Anh càng ôm chặt cô, khi xảy ra chuyện mới tìm anh, nhưng giờ chưa muộn, chúng ra sẽ có thêm đứa con, sau đó cứu Lộ Lộ.
Món quà năm mới ấy, thật quá đáng giá!
Anh dù nghĩ cỡ nào cũng không ngờ đến.
Sau đó, hôm đó anh gọi điện thoại báo cho ba mẹ, hai người vui đến mức đã bay qua đó ngay lập tức.
Rồi khi anh nói với mấy anh em, ai cũng vui, chỉ có Đường Sóc có chút không vui.
Vì con giá anh là đứa đẻ sau nhất trong đám con của anh em, nhưng vừa nghĩ đến việc đang còn 1 đứa trong bụng vợ mình, coi như là cũng dẫn trước 1 đứa, coi như công bằng.
Sau khi ba mẹ Mẫn Lệ qua đây, thì chịu trách nhiệm chăm sóc cho Lộ Lộ, còn Cố Linh và Mẫn Lệ thì có trách nhiệm tạo ra em bé!
Trách nhiệm co chút khó khắn.
Buổi tối, khách sạn, phòng tổng thống.
Hai người đều không thể uống rượu, cho nên bưng ly nước trái cây, Mẫn Lệ từ sau ôm lấy cô, sau đó nhìn ánh đèn lấp lánh từ trên cao, nhìn sự phồn vinh của cuộc sống về đêm.
Chuyện hôn lễ phải làm sớm, nếu không sau này em phải mang bầu! anh uống 1 ngụm, rồi không uống nữa.
Mẫn Lệ đôi tay ôm lấy cô, bà xã, chúng ta dẫn Lộ Lộ về nhé! Bên thành A cũng có thể làm phẫu thuật.
Được, anh quyết là được, cô cười.
Bà xã, không thể chậm trễ, giờ ta phải tạo em bé! Cho Lộ Lộ đứa em trai hoặc em giá nhé! Anh ôm cô, đi đến bên giường lớn.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
146 chương
282 chương
38 chương
10 chương
107 chương
12 chương