Lần này nhà sản xuất phim sắp giận rồi đấy! Ôn Thủy tức giận chạy ra ngoài, mở cửa xe ra, vẻ mặt Tiểu Mặc lo lắng nhìn vào cô, “Chị! Ai làm chị giận rồi?” “Đi thôi! Chúng ta về nhà ngủ!” Bực bội ngồi xuống, cầm lấy di động cũng không bình tĩnh lại được. Không ngờ lại dám nói cô và Đường Sóc! Có phải trong mắt của người khác, họ chỉ là một cặpt tình nhân không có chuyện ấy? Chuyện giữa họ với những người khác có liên quan gì? Ăn cơm nhà lo chuyện người ta! Lo chuyện bao đồng! Cô càng nghĩ lại càng tức giận, cầm lấy di động cúi đầu nhìn vào màn hình, sau đó gửi một cái icon qua cho Đường Sóc. Tiểu Mặc ở bên cạnh nhìn thấy icon trên màn hình di động của chị ấy, âm thầm di chuyển đầu sang chỗ khác. Chị ấy đêm nay có phải nhét lỗ tai đi ngủ, cứ cảm giác Đường tổng sẽ nửa đêm qua đây đấy? Vì thứ Ôn Thủy vừa gửi là: Có cơ hội cùng nhau đi ngủ. Đúng là to gan! Sau khi về khách sạn, Ôn Thủy vừa nghĩ đến người đàn ông đó liền nổi hết da gà, liền ở trong phòng khách sạn khóa trái cửa lại, tắm rửa nằm trên giường, vẫn như nhận được phản hồi của Đường Sóc. Được thôi! Anh nhất định là đi ngủ rồi. Cô lại gửi vài chữ đơn giản qua, mới yên tâm đặt di động xuống. “Nhớ anh, ngủ ngon.” Cả đêm cô đều ở trong mơ không ngừng chạy trốn, cứ cảm giác là có quái thú đáng sợ đuổi theo cô. Lấm tấm mồ hôi, nhưng lại không tỉnh giấc. “Á……” Cô từ trong mơ giật mình dậy, chuyện hôm qua không ngờ cô vẫn không thể quên được! Và cô bây giờ đang mong nhớ không ngờ lại là nhìn di động trước, phản hồi của Đường Sóc! “Chào buổi sáng.” “Được thôi! Anh ấy không ngờ đêm qua ngủ quên thật.” Ôn Thủy lập tức từ giường đi xuống, cũng không có phản hồi lại Đường Sóc, cô buổi sáng hôm nay còn có cảnh quay. Có thể là đêm hôm qua chơi vui quá, cho nên thời gian sáng nay quay muộn chút, cô đi vẫn là khá sớm! Cùng cô đến sớm còn có Lê Tịnh. Cô đang rảnh rỗi xem kịch bản, thật ra kịch bản cô sớm đã xem kĩ hết rồi. Lúc này trên người cô còn đang mặc áo tù nhân, trắng tinh, một lát trên đó sẽ bị roi đánh, hơn nữa người đánh cô chính là Lê Tịnh đang đi qua. “Cô Ôn hôm qua hình như bực bội hơi nhiều thì phải.” Lê Tịnh ngồi xuống kế bên cô, “Ai đắc tội cô rồi?” “Không liên quan đến anh.” Ôn Thủy tiếp tục coi kịch bản, “Nếu như anh rảnh như thế, chúng ta có thể diễn thử lời thoại với nhau.” “Không cần đâu, lời thoại mấy thứ này tôi sớm đã nhớ kĩ rồi.” Trên tay Lê Tịnh cầm một ly sữa bò nóng, “Đường tổng sao thế? Anh ấy vẫn còn nằm viện sao? Chậc chậc chậc, hình như sau khi ở bên cô, liền thường xuyên đi bệnh viện, cô Ôn là tai tinh (người không tốt) sao?” Chỉ có những người bản thân xui xẻo mới đem toàn bộ mọi việc an bài vào trên tai tinh mà hoàn toàn không có bất kì bằng chứng khoa học nào.” Ôn Thủy lật kịch bản trên tay, “Rất không trùng hợp, tôi không phải là người như thế, anh Sóc cũng không phải.” Cô mới không phải, nói chuyện ở đây với Lê Tịnh chính là đang tốn nước bọt. Lê Tịnh tiếp tục uống sữa bò, chỉ là cười nhẹ nhàng, cũng không có nói gì thêm. Rất nhanh, Ôn Thủy liền nhìn thấy đạo diễn đến, ánh mắt nhìn vào cổ của đạo diễn, vết đỏ, trông ra đạo diễn hôm qua chơi đích thực rất high! “Cũng chuẩn bị hết rồi, có thể bắt đầu được!” Đạo diễn lười lặng ngồi xuống ghế, trong mắt nhìn vào camera. Ôn Thủy đang bị cột trên thanh gỗ, cô nhìn vào nhân viên công tác đang buộc dây trói cô, “Anh em, có thể nhẹ tay chút không?” “Xin lỗi! Đây là sự dặn dò của đạo diễn, phải chặt tí mới có hiệu quả, chị Ôn, chị nhất định có thể hiểu được chứ!” Anh ngại ngùng cười cười. “Không sao, nhưng một lát không cởi trói được, nếu cảnh quay này quay lâu rồi, cánh tay tôi gặp vấn đề, thì tôi không thể nào hiểu được.” Cô lập tức nhìn vào đạo diễn không xa, “Đạo diễn! Anh muốn thắt chết tôi sao?” “Đương nhiên là không!” Đạo diễn lập tức đi về phía họ, nhìn vào đôi tay cô bị buộc chặt, “Thủy Thủy à! Nhịn chút đi, Lê Tịnh nhà cô cũng không phải lần đầu tiên đóng phim, cảnh quay loại này, chúng ta quay một lần xong! Rất nhanh đấy!” “Nhưng cánh tay tôi đau, lỏng tí đi.” Sắc mặt cô bình tĩnh nhìn vào đạo diễn, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Lê Tịnh không xa. “Được được lỏng một tí!Lỏng một tí!” Đạo diễn nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của cô, vẫn là thả lỏng một chút, sau đó quay lưng rời khỏi. Đạo diễn trên đường trở về còn nói lớn tiếng một câu, “Tranh thủ quay một lần xong! Thủy Thủy ở trên đó rất cực khổ! Nghe chưa!” Ôn Thủy nhìn và hình bóng của anh, hôm nay muốn một lần xong, có thể có chút khó. Khó là có bản thân, còn có Lê Tịnh. Đi đóng phim bao nhiêu năm, ngày xưa lúc đóng vai quần chúng chẳng phải chưa từng bị ăn hiếp qua, nhưng nỗi khổ trong lúc đóng phim cũng không phải chưa từng nhận qua! Nhưng…… Cô hôm nay rất ấm ức! Nghe theo mệnh lệnh của đạo diễn, chuẩn bị mở màn. “Nói! Ngươi có phải là Lưu Huỳnh không?” Lê Tịnh mặc bộ đồ quân phục, khôi ngô tuấn tú đứng trước mặt cô, trên tay cầm roi, ánh mắt nghiêm khắc nhìn vào cô. Lưu Huỳnh là biệt danh của cô trong phim truyền hình. “Tôi là bác sĩ, tôi tên Lạnh Tiểu Mộng, còn cái người gì đó tên Lưu Huỳnh là ai, tôi hoàn toàn không biết.” Cô cho dù là bị trói lại, cũng trấn tĩnh bình thường cười nhẹ. Trong kịch bản, cô là một con gái nhà lành, còn có đi du học nước ngoài, không thời khắc nào không duy trỉ trạng thái ung dung và rộng lượng. “Ngươi dám nói người không phải! Đây là gì hả?” Trên tay Lê Tịnh cầm một bức thư mật, “Người của ta đây lấy được từ điện báo của các người, đây là phiên dịch ra đấy! Nói mau, nhiệm vụ của ngươi là gì?” “Hô Hô, chuyện tình nhân riêng tư giữa tôi và bạn trai tôi, cũng phải nói anh nghe sao?” Cô cười lạnh một tiếng, “Trưởng quan, anh có phải quản quá rộng rồi không, tôi chiều hôm nay còn có một ca phẫu thuật! Chậm trễ lịch hẹn với bệnh nhân rồi, anh chịu trách nhiệm sao?” “Ta chịu trách nhiệm, ta bây giờ muốn cô xem thử, ta chịu trách nhiệm như thế nào!” Lê Tịnh vừa nói, cây roi trên tay đánh lên người cô, đầu của cô theo thói quen hơi nghiêng đi. “Á……” Cây roi nghiêm nghị đánh lên người cô, đánh thật! “Cut! Cut! Thủy Thủy cô sao thế? Nhân vật của cô sẽ không nghiêng đầu đâu! Làm lại làm lại!” Đạo diễn nhìn vào hai người, lập tức nói. Không nghiêng đầu còn là người sao? “Đạo diễn, cô ta đánh thật tôi cũng mặc kệ sao? Đây vốn dĩ là mượn chỗ thôi, nhưng bây giờ cánh tay tôi rất đau.” Ôn Thủy chẳng phải là một người dễ ăn hiếp, bị đánh rồi còn giả vờ cái gì cũng chưa từng xảy ra. Nhưng đạo diễn hôm nay rõ ràng là thiên vị Lê Tịnh. “Đánh thật nhưng hiệu quả vẫn là không tốt như vậy, chúng ta như vậy đi! Lần này, nhất định qua! Tiểu Tịnh, đừng đánh thật!” Đạo diễn cầm cái loa nói một câu, liền nhìn vào camera. Ánh mắt Ôn Thủy khẽ tít, không lẽ mấy vết dâu đỏ nhỏ trên cổ đạo diễn là do Lê Tịnh để lại? Quy tắc ngầm? Bắt đầu quay cảnh lại, ánh mắt của cô cứ nhìn vào Lê Tịnh, nói lại lời thoại hồi nãy! Ánh mắt Lê Tịnh nghiêm nghị nhìn vào cô, giơ roi trên tay lên, “Ta chịu trách nhiệm, ta bây giờ để cô xem thử, ta chịu trách nhiệm như thế nào!” Ánh mắt cô cứ nhìn vào Lê Tịnh, nhìn thấy dưới đáy mắt của cô có một tia xảo quyệt, tròng mắt không hề động đậy, nếu lần này bị lỗi nữa, chính là Lê Tịnh! “Bốp!” Một âm thanh kịch liệt vang đến, trên cánh tay cô lại một lần đau đớn vô cùng.