Sau bữa cơm, vốn dĩ định đi ca hát, nhưng vì cử động bất ngờ của Đường Sóc, những người khác đều nhốn nháo nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Ôn Thủy vẫn chưa chịu đi, ánh mắt của cô nhìn vào Hòa Thảo đứng dậy, Đường Sóc là thích cô ta thiệt sao?
“Tôi đi trước đây, hai người từ từ trò chuyện.” Cô ấy không chờ kịp cầm túi xách đứng dậy, liền đi về phía ngoài.
Đường Sóc cũng đứng dậy đi theo, “Tôi đưa cô.”
“À, không cần đâu! Đường tổng, anh đưa cô Ôn đi!” Hòa Thảo vội vàng bước vội, ở đây không ngồi lâu được!
“Cô ấy không cần người đưa.” Bước chân Đường Sóc không ngừng lại, sau lưng truyền đến âm thanh như thế.
Cô không cần người đưa?
Cô tại sao lại không cần người đưa, cô cần anh đưa về đấy!
Anh không ngờ lại có hảo cảm với người phụ nữ khác nhanh đến vậy, còn nói là không thích xinh đẹp, chẳng lẽ Hòa Thảo không xinh đẹp sao?
Trong mắt anh phân biệt không được đẹp với không đẹp sao?
“Chị, làm sao đây?” Tiểu Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, “Xe bên ngoài đã chuẩn bị rồi.”
“Chị……không muốn đi về.” Cô dựa vào lưng ghế, bây giờ về khách sạn chẳng phải là để tất cả mọi người đều cười khinh cô.
Buổi chiều cùng Đường Sóc cùng nhau đi, nhưng cuối cùng lại là cảnh tượng như thế, sự dịu dàng nhẹ nhàng của anh, sự quan tâm của anh đều là dành cho một người khác.
“Tại sao lại không muốn về? Vậy chị muốn đi đâu?” Tiểu Mặc khó xử nhìn vào cô, xảy ra chuyện như thế, tâm trạng nhất định không tốt.
“Vậy bây giờ em đặt một phòng khác cho chị.” Tiểu Mặc lập tức cầm điện thoại, lựa chọn phòng.
Nhưng Ôn Thủy đang ngồi lại lập tức đứng dậy rời khỏi.
“Chị, chị đi đâu?” Tiểu Mặc cầm điện thoại đi theo bước chân cô.
Trên con phố, hai người một trước một sau, đèn neon lấp lánh, nhưng tâm trạng cô lại không tốt chút nào.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một quán bar, hình như có thể nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên trong, bước chân cô vừa xoay, liền đi vào bên trong.
“Chị! Đó là quán bar!” Tiểu Mặc la lớn, đi theo cô vào trong quán bar.
Trong quán bar khá náo nhiệt, Ôn Thủy vừa đi vào, liền cảm giác được mùi rượu phà vào mặt.
Cô vừa nãy trong phòng riêng chưa uống qua rượu, nhưng đi vào lại có cảm giác rất là muốn uống rượu.
Ngồi trước quầy bar, cô cười nói một câu, “Whisky!”
“Chị, ngày mai chị sáng sớm còn phải đi quay, uống rượu không tốt chứ?” Tiểu Mặc đứng bên cạnh cô, lo lắng nhìn cô.
“Chị uống một chút thì sao nào? Tửu lượng của chị không tệ, sẽ không say đâu.” Cô lắc đầu, “Chị mới không vì cái tên không có lương tâm kia ức chế bản thân đau buồn đâu!”
“Nhưng chị đã quán bar mà còn uống rượu, chẳng phải sao?” Tiếng Tiểu Mặc nói.
“Em cũng uống tí đi!’ Cô lại gọi thêm một ly rượu.
Tiểu Mặc nhìn hai bên, nói sao Ôn Thủy cũng là đại minh tinh, đến nơi như thế, nhất thiết phải cẩn thận, hơn nữa cô bây giờ không có đeo kính mát khẩu trang, may mà người trong quán bar đều nhiệt tình theo âm nhạc nhảy múa, tạm thời vẫn chưa ai chú ý đến họ.
Trái lại nhân viên pha chế rượu trước mặt lại nhìn họ, khuôn mặt tuấn tú cười nhẹ, lúc đặt ly whisky xuống, “Cô Ứng, không đúng, cô Ôn, tôi là fan của cô, có thể ký tên cho tôi được không?”
“Được chứ! Ký ở đâu?” Một tay cô cầm ly rượu, cười tủm tỉm nhìn anh.
“Trên lưng!”
Tay của anh lập tức lấy ra một cây bút, sau đó quay lưng hướng vào cô.
Ôn Thủy cầm bút, ở trên đó qua loa ký lên một cái tên mà bản thân cô hiện tại cũng không quen thuộc.
Nhưng sau khi ký xong phát hiện, anh không ngờ đưa cho cô là một cây bút dạ quang.
Cho nên……
Bây giờ trên lưng anh là hai chữ Ôn Thủy to to và sáng lấp lánh.
“Cám ơn! Tôi sẽ tiếp tục ủng hộ cô! Cố lên!” Nhân viên pha chế rượu thu bút lại, tiếp tục làm việc.
Cô tiếp tục uống rượu sầu, Tiểu Mặc bên cạnh cứ nhìn vào cô, sau đó âm thầm, lén lút nhắn tin cho Đường Sóc.
Cô nếu như không thể đưa chị ấy đi được, vậy chỉ có thể để Đường tổng đến!
Chưa đến một lát, nhân viên pha chế rượu trước mặt đột nhiên không thấy rồi.
Tiếp theo đó, cả quán bar đều sôi sục, gần như tất cả mọi người đều nhìn vào hướng của hai người họ.
“Ôn Thủy! Ôn Thủy!”
Từng giọng nói truyền đến.
Nhìn thấy những người khác so với cô càng dễ dàng chấp nhận cái tên mới này.
“Chào các bạn……” Khuôn mặt cô có tí say, ửng lên màu đỏ nhè nhẹ.
“Hát đi! Hát đi! Ca một bài, ca một bài!”
Cô thật ra rất ít ca hát, thông thường đều là đóng phim, nhưng vì cô có một lần đạo diễn để cô hát thử nhạc phim chính cho phim truyền hình, kết quả phát hiện hiệu quả không tệ, cho nên sau đó cô thường xuyên hát bài khúc trong các bộ phim truyền hình và phim điện ảnh.
Vì thế, thậm chí còn có công ty âm nhạc tìm cô!
Cô không dễ dàng ca hát, nhưng hôm nay đột nhiên muốn ca hát!
“Được!” Cô cười đặt ly rượu xuống, đi về phía sân khấu của quán bar.
Tiểu Mặc mở to mắt nhìn thấy động tác của cô, cũng không thể lên trước cản trở, khuyên nhủ chị ấy, không biết sẽ xảy ra chuyện như thế nào nữa.
Trong quán bar càng náo nhiệt hơn.
Cô có thể phát hiện, đều là vì cái người nhân viên pha rượu kia mặc cái áo chị ấy vừa kí trên áo ở trong quán bar đi một vòng.
“Trong màn đêm lấp lánh ánh sao……”
“Ánh trăng trắng trẻo soi sáng em và anh……”
“Anh nói em như là một ngôi sao lúc sáng lúc tối, không cố định được……”
“Em cười nhẹ nhàng, em rõ ràng là một vầng trăng khuyết.”
“Không có được anh, cuối đời mất đi một mảnh……”
Tiếng hát vẫn đang tiếp tục, từng bài tiếp từng bài, từ vừa nãy dịu dàng du dương, dần dần lại hát bài nhạc rock.
Nhưng cô không rành cho lắm, chỉ nghe đơn thuần như là tiếng gào thét.
Đường Sóc đi vào, liền nghe thấy tiếng gào thét đang la lên, anh giơ tay xoa xoa vào lông mày của mình, người phụ nữ này, tại sao lại gây chuyện rồi!
“Ôn Thủy! Ôn Thủy! Cô và Đường tổng sao rồi? Hai người ở bên nhau thật chứ?”
Mọi người chơi với nhau lâu rồi, dần dần cũng thân nhau, phát hiện Ôn Thủy cũng khá dễ nói chuyện.
Cho nên cũng to gan thăm hỏi!
“Tôi và anh ấy! Các bạn……đoán đi!” Âm thanh của cô có chút khàn khàn, cơ thể ngã về phía trước, khuôn mặt cười nhẹ.
“Các bạn ai đoán mời tôi uống rượu đi! Tôi khát rồi!” Tay trái cô còn nắm chặt cái micro, “Mời tôi uống rượu, tôi tiếp tục hát!”
“Có có có! Cô muốn uống gì cũng được! Cứ gọi tự nhiên, tôi mời!”
“Tôi mời tôi mời!”
Bọn họ từng lời nói, vô cùng nhiệt tình.
“Các bạn thích tôi không?” Cô cầm micro, la lớn lên nói!
“Thích! Thích!”
“Ôn Thủy cô là nữ thần của tôi!”
“Cô là thần tượng của tôi, tôi ngày nào cũng liếm màn hình vì cô!”
“Nữ thần, tôi có thể ôm cô chứ?”
Xem đi! Cô vẫn là có tiếng đấy, bao nhiêu người thích cô như thế!
Nhưng khăng khăng người đàn ông đó không thích cô, không có ánh mắt thẩm mỹ gì, càng không có lương tâm!
Ơn nghĩa cứu mạng, không ngờ lại không trả ơn bằng tấm thân.
Chí ít cô cũng đã chăm sóc anh một năm đấy!
Lúc này, đột nhiên có người bưng ly rượu đến, đôi mắt cô khẽ tít, cười nhẹ với người vừa đi đến, sau khi xem rõ mặt của anh ta, cô đột nhiên đứng dậy, cầm cái micro trên tay.
“Đêm nay cùng mọi người chơi rất là vui, chúng ta sau này có duyên gặp lại, tôi về trước đây!” Cô bước nhanh nhảy xuống sân khấu, liền đi về phía ngoài.
Ly rượu trên tay Đường Sóc đưa cho Tiểu Mặc bên cạnh, liền bước nhanh đuổi theo.
Trong quán bar tức thời bắt đầu thảo luận xôn xao!
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
99 chương
32 chương
19 chương
92 chương
183 chương
149 chương