“Động tác của cô hoàn toàn quyến rũ anh.” Anh vừa tiến sát gần cô, rồi lại nhịn không nỗi. Anh không thể như thế. Mẫn Lệ à Mẫn Lệ, mày làm thế là tên khốn! Tên khốn! Cô ấy sẽ hận mày! Rồi 1 tên tiểu nhân lại nói, mày vốn là tên khốn, quên lúc ở quán Bar, mày từng làm gì sao? Anh đã là tên khốn, nhưng không thể trở nên khốn nạn hơn! “Ài, anh...nhịn.” anh đứng lên, quyết định đi vào phòng tắm dội nước lạnh. Đột nhiên, cổ chân anh bị nắm lấy. Anh cúi đầu nhìn Cố Linh người đang còn nhắm nghiền mắt lại, “bà xã, em tỉnh rồi!” “Nằm xuống, em giúp anh!” cô từ từ mở mắt, anh ở bên cạnh nhìn cô lâu thế, cô không thể không tỉnh. Khi cô tỉnh dậy, thì trở mình, đắp lại chăn cho mình. Anh lại không phát hiện cô tỉnh, xem ra kỹ thuật diễn xuất của cô không tệ. “Giúp..anh?” Mẫn Lệ nghi ngờ nhìn cô, nhưng bà xã đã nói thế, anh vội cởi quần. Cố Linh đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng lúc này, cô thật không có cách dùng thân mình giúp anh! Chỉ có thể.... Cô từ từ giơ tay hướng về anh, nắm chặt, “Cần em giúp không?” “Cần.” Bà xã giúp, đương nhiên là vui, giờ anh ta toàn thân đều đau, không giúp anh thì anh chỉ có thể đi dội rất nhiều rất nhiều nước lạnh. Cô cũng nghiêng người, ngồi trên người anh, tay phải giúp anh. Vô sỉ thật. Lần đầu tiên giúp đàn ông làm chuyện đó. Anh cũng lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác được phụ nữ giúp, thanh thiên bạch nhật, hai người ở trong phòng làm chuyện đáng xấu hổ như thế. Sau khi kết thúc, cô lau tay, nhìn anh rồi lại nằm trên giường, “Đừng phiền em.” “Bà xã, anh phát hiện từ khi em về đây, hình như trở nên dịu dàng hơn.” Mẫn Lệ vẫn toàn thân trần chuồng tiến sát cô. “Không có, anh ảo giác thôi.” Cô cười đáp. “Sao anh có thể ảo giác được.” Cảm giác của anh không sai, nếu là trước đây, cô nhất định không giúp anh. Cô nếu dịu dàng hơn, chỉ có 1 khả năng, tinh lực cô không tốt, không làm gì được, nên mới dịu dàng thế. “Được thôi! Em trở nên dịu dàng, là mẹ hiền dâu thảo, anh thích thể loại dịu dàng hiền lương như em giờ đúng không?” Cô nhắm mắt hỏi. “Chỉ cần là em, anh đều thích.” Mẫn Lệ nói xong, ngây người, anh vừa nói gì. Anh còn chưa phản ứng lại, đúng là chỉ trong thoáng chốc, tự nhiên những gì trong đầu anh đều tuông ra hết. Trong lòng Cố Linh xúc động, anh lại...nói lời đó, có nghĩ mai mốt anh sẽ tự đánh bốp bốp lên mặt mình không? “Bà xã, em nghỉ ngơi, anh tuyệt đối không phiền em.” Anh thề, tuyệt đối không. “Ừ.” Cô nhắm mắt muốn ngủ tiếp, nếu không cô sẽ hối hận mình sao lại về nhanh thế, không ở nước ngoài thêm 1 2 tháng. Nhưng cha nuôi ở đây, cô cũng không thể ở nước ngoài. Ngày thứ 2, khi Mẫn Lệ đi làm, cô đi tìm Cố Phi Trì. Trong biệt thự, Cố Phi Trì đứng trước 1 hồ cá, bỏ thức ăn cho cá vào trong. Cô đứng trên hồ nước nhìn đàn cá vàng bơi đi bơi lại, “Cha nuôi, cha có thể nói con nghe chuyện trước đây được không?” Cô muốn biết chuyện trước đây của cha nuôi, muốn biết cha nuôi có thể bỏ mối thù năm xưa không, nếu có thể, cô hy vọng họ có thể ra nước ngoài, sống cuộc sống như trước kia, thù hận gì đó tránh xa họ ra. Cố Phi Trì nhìn con cá vàng hồng đang ăn, bỏ thức ăn xuống, quay lại nhìn cô, “con hóa trang rồi.” “Con luôn hóa trang.” Cố Linh đi sau ông rời khỏi. Rồi hai người dừng trước 1 cửa sổ kính lớn, Cố Phi Trì ngồi xuống cái ghế trong màu xanh. Cố Linh rót cho ông ly trà, rót cho mình 1 ly nước ép, rồi ngồi đối diện ông. “Gần đây con không uống rượu, cũng không uống cà phê.?” Cố Phi Trì nhìn ly nước trước mặt cô, có chút hoài nghi. “Đổi khẩu vị rồi!” cô cười nói. “Con gái uống nước trái cây tốt! Hôm nay con đến tìm cha, có kế hoạch gì?” Cố Phi Trì hỏi thẳng. Cô đến đây chẳng có kế hoạch mục đích gì, chỉ muốn nghe chuyện lúc trước. “Cha nuôi, cha không định nói với con sao? Chuyện trước đây của cha, sao cha lại hận Cảnh Gia? Nhưng cha vẫn có thể cùng dì Bối xuất hiện trước mặt Cảnh Thần Hạo, cha không sợ anh ta nhận ra sao? Còn Cảnh Thắng và vợ ông ta, không quen cha sao?” trong lòng cô có rất nhiều nghi vấn. Khẩn thiết mong nghe câu trả lời. Cố Phi Trì bưng ly trà nóng, nhìn gương mặt nóng ruột của cô, “Con nôn ư.” “Dạ,con nôn, nhưng con không cố ý, con chỉ muốn biết chuyện trước đây của cha, trước đây cha làm gì con cũng ủng hộ, bao gồm lần này cũng vậy, nhưng lần này con muốn biết lý do, biết nguyên nhân.” Cô không muốn cứ mơ hồ thế. “Tiều Linh, sự thật luôn khó chấp nhận.” Cố Phi Trì uống 1 ngụm trà, “Dì Bối con pha ngon hơn, tốt hơn tài nghệ của con.” “Trong mắt nghĩa phụ, dì Bối cái gì cũng tốt.” Cô không giận, cha đã tìm được người ở bên cả đời, cô mừng còn không kịp. “Bà ấy đúng là rất tốt!’ Ông cười đặt ly trà xuống, nghiêng đầu nhìn cửa sổ. Cố Linh cũng nhìn, trời xanh mây trắng, thời tiết không tệ. Cố Phi Trì cũng kể cô chuyện trước kia. Thực ra rất đơn giản, nhưng kết cục không như ý. Trước đây công ty ông đấu thầu được 1 hạng mục rất lớn, nhưng do ngân sách không đủ, vốn là doanh nghiệp dang vay tiền ngân hàng, đột nhiên ngân hàng lại không cho vay tiếp. Công trình bị ngừng lại, toàn bộ lương nhân viên cũng không phát được. Bọn họ luôn tìm cách, muốn mượn tiền, nhưng không được, lúc đó vợ ông đang mang thai. Nửa năm sau, hạng mục này không thể tiến hành, buộc phải cho Cảnh Thị. Lúc đó ông tức vô cùng, Cảnh Thị nhất định đã làm gì đó, nên đã tức giận xông vào chỗ bàn ăn của các quản lý công ty, nghe thấy họ bàn luận, có người ép họ, đặc biệt căn dặn không được cho công ty ông mượn tiền. Trừ Cảnh Thị ra, không còn ai khác. Nhưng khi công ty họ đang tiến hàng bước đầu của công trình, đã thiếu nợ rất nhiều. Bị kẻ thù đuổi đến không còn cách nào, ông lần đầu tiên đi gặp Cảnh Thắng. Nhưng chỉ gặp 1 lần ở cổng công ty, ông chạy đến trước xe của Cảnh Thắng, Cảnh Thắng mở cửa, nhìn ông, nghe lời ông chất vấn. Sau đó, Cảnh Thắng từ trên xe ném cho ổng 1 cọc tiền, rồi chạy xe đi. Ông không thể lấy tiền ông ta cho được, nhưng lúc đó, lấy cái gì mà không lấy chứ? Nên ông cầm lấy. Vợ mang thai, nhà không có tiền, đến tiền sữa cho con cũng không có. Khi ông chạy về nhà, vợ ông bị đau đến ngất đi, con sinh non, và sinh khó. Vợ chết ở bệnh viện. Ông tức vô cùng, để con ở bệnh viện đến gặp Cảnh Thắng! Tất cả đều là lỗi của Cảnh Thắng