Buồn ngủ rồi.
Có lẽ vì cô là bà bầu chăng?
Lúc trước cô không có thói quen ngủ trưa!
"Vợ, em vào trong giường ngủ đi!" Mẫn Lệ lập tức nói, trong mắt có ý cười.
Cố Linh nhận ra anh ta đang nghĩ gì, cho dù cô ta không muốn có con, nhưng giờ phút này cũng không thể ngủ chung với nhau được.
Vận nhất anh ta lại muốn thì sao?
Nghe nói rằng tiền sản ba tháng đầu rất nguy hiểm.
"Em về nhà ngủ, không muốn ở đây với anh!" cô ta cầm túi xách lên, quay người bỏ đi.
Mẫn Lệ nhìn thấy bóng dáng của cô ta, "vợ, tối nay nhớ chờ anh nhé!"
"Ừm." cô ta chỉ nói chờ anh ta thôi, chứ đâu nói chờ anh ta để làm gì.
Cô ta thật sự rất buồn ngủ, vả lại còn phải suy nghĩ nên làm thế nào.
Cô ta nên xử lý em bé trong bụng như thế nào đây?
Về đến nhà, cầm điện thoại trên tay, không thể nói với nghĩa phụ, chẳng lẽ nói với anh ta?
Nói rồi thì sao chứ?
Nói xong cũng không có ý nghĩa gì cả
Đây là chuyện của cô, cô nên tự giải quyết, đều tại cô sơ xuất nên mới có kết cục như vậy.
Cô ta nằm trên giường, mê mê man man, thế là ngủ một giấc rất lâu mới thức dậy.
Cô ta thay bộ đồ nhà, xuống dưới nhà rót nước uống, thì nghe bên ngoài có tiếng xe hơi truyền tới.
"Vợ, anh về rồi đây!" giọng nói lớn tiếng của Mẫn Lệ truyền lại.
"Cấm nói chuyện trong mười phút." Bây giờ cô ta đã không dùng máy đo âm thanh nữa, nhưng cũng biết anh ta đạt bao nhiêu dB.
Mẫn Lệ lập tức ngậm chặt hai môi lại, bước chân đi nhẹ nhàng lại, chầm chậm đến gần cô ngồi xuống, áp mặt đẹp trai sát vào người cô.
Cô ta lập tức quay đầu đi và tránh sự tiếp cận của anh ta, "kiềm chế tí."
Ý gì đây?
Đã lâu không đụng vào cô ấy, muốn ôm cũng không được? hôn cái cũng không luôn?
Cố Linh lườm mắt nhìn anh ta, thầm lặng uống nước.
Mẫn Lệ cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn cô.
Hai người ngồi trên ghế sofa, hình thức cư xử rất dị nghị.
Người hầu trong nhà đều thấy quen mắt rồi, thiếu gia lại rất nghe lời của phu nhân, không nói chuyện thì thôi.
Cố Linh đặt ly nước xuống, thả lỏng người mặc cho anh ta ôm ấp, nâng sau gáy của cô ôm hôn một trận.
Anh ta không thể nói chuyện, cô cũng không muốn nói chuyện luôn.
Hai người đều không nói chuyện, nhưng hai người có thể làm những chuyện hạnh phúc với nhau.
Cố Linh muốn đẩy anh ta ra, nhưng từ từ cũng dần quen với anh ta, phối hợp nhịp nhàng với anh ta.
Người làm trong phòng khách cúi thấp đầu xuống, coi như không thấy gì.
Không lâu sau, Mẫn Lệ quyến luyến không nỡ buông cô ra, nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô ta ửng đỏ, "vợ, em thật ngọt ngào!"
"Lắm lời!" cô ta lại cầm ly nước lên, những ngụm nước vừa được cô nhấp vào miệng dường như đã bị anh ta hút cạn khô.
"Anh nói sự thật đấy." anh ta cố ý hạ giọng thấp xuống, nhưng bởi vì kích động, tiếng nói vẫn khá lớn.
Trong lòng Cố Linh không ngừng lăn tăn, trong bụng còn có em bé, cô nên làm thế nào đây?
Buổi tối, hai người nằm trên giường, người đàn ông bên cạnh lại bắt đầu táy máy tay chân.
Cơ thể nóng hừng hực dần dần tiến sát người cô, hai tay ôm lấy cô ta.
"Anh có thể tách xa em ra được không?" cô ta nằm ngửa trên giường, tay nhỏ đẩy người anh ra.
"Đừng để em đá anh xuống giường rồi mới chịu buông em ra nhé!" giọng cô ta lạnh lùng.
"Vợ, chúng ta đã lâu lắm rồi không......ấy ấy ấy rồi đó......" sau khi anh bị thương cho đến giờ không có rồi.
Anh ta muốn!
"Vết thương trên lưng anh đã hơn một tháng rồi, lành lặn hết rồi, thật đấy, vợ ạ!" anh ta không buông, bởi vì kích động nên giọng nói có phần hơi lớn.
Cố Linh cắn môi, hai chân đạp mạnh vào anh ta, hay tay dùng sức đẩy anh ta ra.
Không biết có phải cô đã quá sức không, thế mà lại đá Mẫn Lệ té nhào xuống giường cơ.
"Á......" anh ta kêu lớn.
"Em đã nói với anh là nghỉ ngơi đi rồi, nếu không em đá anh xuống giường mà, anh không tin." Cô ta kéo cái chăn che đắp người cô lại, "anh tự nghĩ đi, đừng đắp chung chăn với em đấy."
"Vợ ơi, sao em không tin anh vậy? anh thật sự đã khỏe rồi mà." Anh ta đứng dậy, lại lên giường nằm.
Trong phòng bật điều hòa rất lạnh, lại không có chăn đắp, nên anh cảm thấy lạnh.
Mẫn Lệ cũng không có ý định chạy đi lấy chăn, nằm đó chịu trận.
"Anh nghĩ rằng em có thể đồng tình với anh sao?" còn lâu á!
"Vợ......"
"Im miệng!"
Anh ta không nói nữa, nhưng mà vẫn muốn ôm ấp cô, cho dù cô có đắp chăn trên người thì anh vẫn muốn ôm ấp.
Cố Linh không muốn để ý, mặc cho anh ta ôm ấp, cô nhắm mắt ngủ.
Cho đến nửa đếm, Cố linh cảm thấy nóng nên tỉnh dậy.
Đắp chăn nên rất nóng, lại bị người đàn ông nóng rừng rực đang ôm lấy cái chăn nữa, thì cô không nóng mới lạ!
Anh ta dường như ngủ rất ngon.
"Mẫn Lệ!" cô ta la lớn lên.
"Vợ......" anh ta mơ hồ phản ứng.
"Xuống! Xuống khỏi người em đi, nóng chết đi được." cô ta cảm thấy cái trán của mình đang tuông mồ hôi.
"Nóng sao? Vậy thì đừng đắp chăn nữa, sẵn cởi cái đầm ngủ ra luôn!" anh ta kích động lập tức bừng tỉnh dậy, cho cô ta chủ ý.
Cố Linh cố nén sự giận dữ trong lòng, không quan tâm đến anh.
"Vợ......"
Anh ta mà leo ra khỏi người cô thôi là cô đã mừng lắm rồi.
Anh ta quả đoán kéo cái chăn ra, đến gần bên cô, sờ soạn cô, phát hiện cô ta rất nóng nực.
"Vợ, nóng như vậy, hay là cởi đồ ra đi!" anh ta kích động nói.
"Em không muốn, anh đừng có mơ." Cô ta nóng nhưng càng không muốn vận động.
"Được thôi, vậy thì anh không làm gì cả, nhưng mà nếu vợ nóng nực thì hãy cởi đồ ra nhé!" anh ta lại tiếp tục đầu độc.
Bây giờ cái gì cũng không làm, mai sáng có thể.
"Không có cửa......" cô ta cười.
Anh ta cũng có thể nghĩ câu sau cô sẽ nói rằng không có cửa sổ!
"Vợ, nên bây giờ chúng ta đắp chăn chỉ nói chuyện thôi à?" anh ta tò mò hỏi.
"Ừm!" cô ta không còn sức nên trả lời đại, "không phải, đắp chung chăn với nhau nhưng không nói chuyện cơ!"
"À, ngủ ngon." Anh ta bị cô ta làm thức giấc, nên bây giờ rất tỉnh táo.
Nhưng cảm thấy cô ta rất muốn ngủ nữa.
Cố Linh dần dần chìm sâu vào giấc ngủ lần nữa, bên cạnh có một quả bom định giờ, nhưng mà cô không chút lo lắng.
Mẫn Lệ mà còn dám làm gì cô ta nữa, thì cô sẽ đá anh xuống giường!
Sáng sớm ngày thứ hai, Mẫn Lệ sớm đã tỉnh dậy rồi, đưa hai tay giang ra hướng của Cố Linh, phát hiện trong phòng không có bóng dáng của Cố Linh.
Anh ta lập tức ngồi dậy.
Ở phòng ăn dưới nhà, nhìn thấy Cố Linh đang hưởng thụ bữa ăn sáng, tinh thần sảng khoái, xem ra có vẻ không tệ nhỉ.
"Sao em thức sớm thế?" sống với cô ta khá lâu, có vẻ như cô ta không thường xuyên thức sớm.
Căn bản là thức dậy sau anh ta.
"Bên nước ngoài có triển lãm chụp ảnh, quản lý của em đã nhận dùm em một công việc, mười giờ sáng phải bay rồi, nhanh nhất là một tuần em mới trở về." cô ta nói xong tiếp tục uống sữa.
"Sao em bây giờ mới nói?" Mẫn Lệ nhanh chóng ngồi bên cạnh cô, "em cố tình à?"
"Triển lãm diễn ra nên tạm thời phải quyết định đến tham gia, về phía công việc do sáng nay em mới biết, vả lại đâu phải em đi luôn không về!" cô ta vô tư cười, "anh căng thẳng quá làm gì? Bộ anh nghĩ em đi rồi sẽ không quay về sao?"
"Tối qua em phản kháng anh dữ dội, anh đang nghi ngờ em đi rồi sẽ không quay về, anh nhớ rằng em có nói muốn đi chu du thiên hạ, là hôm nay?" anh ta không ngờ rằng cô lại có lý do đi đột xuất như vậy.
"Không phải hôm nay! Cô ta đặt ly xuống, bỗng nhiên đưa tay lên má anh, "Mẫn Tiểu Thụ, chúng ta đã nói rằng ba tháng, nếu như em không có mặt trong thời gian này, thì không tính là trong vòng ba tháng, em là một người giữ chữ tính, anh biết rồi đó." Cô ta chỉ là mới sáng nay quyết định ra nước ngoài thôi mà.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương