“Có phải là anh bây giờ cũng có ảo giác đó rồi không? Cảm giác được bản thân còn là một người đàn ông hoàng kim, xem trúng mỹ nữ nào rồi, có thể tùy tiện ra ngoài cua gái, cũng sẽ không có ai quản, hơn nữa hợp tình hợp lý hợp pháp, thuận lý thành chương.” Cố Linh tiếp tục uống rượu, môi đỏ mím lại, “Mà nói thật, rượu của Cảnh thị cũng khá ngon, nếu như có thể uống chết người được, không phải vì uống quá mức độ, mà là vì quá ngon!” “Không tệ, có mắt thẩm mỹ, em thích hợp đi Cảnh thị làm, cho nhân viên tự thôi miên nhau!” Mẫn Lệ cũng bắt đầu uống rượu, thời gian nhàn rỗi như thế cũng không tệ lắm. Chí ít không có chuyện rắc rối phiền phức của công việc, cũng không có sự cằn nhằn của ba mẹ, chỉ cùng với cô hai người yên tĩnh ở đây. Bề ngoài không yên tĩnh. Lời của Cố Linh vẫn khá nhiều đấy. “Em sau này uống ít lại, tối qua cũng say rồi!” Anh rất muốn qua đó lấy đi rượu của Cố Linh, nhưng thấy sắc mặt của cô rất tốt, hơn nữa nể mặt cô cũng uống không tệ, vẫn là không có đi qua đó. “Say rồi không uống nữa sao? Logic gì của anh thế? Thân là một người đàn ông, một tuần bị rắn cắn mười năm sợ dây giếng! Theo cách nói của anh, uống say rượu rồi sẽ không uống rượu nữa, anh có phải không muốn bán rượu của anh em mình ra ngoài không?” Cô chính là muốn uống, chính là thích uống. Cô ngoài nhiếp ảnh ra cũng không có sở thích gì, chính là thích uống chút rượu. Hồi xưa lúc nhỏ chính là nhìn thấy nghĩa phụ uống rượu, lúc cô vừa có kí ức, kinh tế gia đình họ không tốt cho lắm, cô vẫn nhớ rằng lúc nhỏ nghĩa phụ không có tiền vẫn uống rượu. Lúc đó ở nước ngoài, nhưng họ ở là khu ổ chuột, rất nhiều người nước ngoài tụ tập, ngôn ngữ họ nói cô đều nghe rất rõ ràng, đến tận bây giờ đều nhớ bọn họ nói là một say giải thiên sầu. Nhưng nghĩa phụ uống nhiều rượu như thế, vẫn là cau đôi mày, căn bản không đạt được công hiệu giải thiên sầu. Thế là có một lần, cô to gan lên liền thử uống rượu. Cô nhớ cô chỉ là uống một ít, liền uống đến say mèm, theo tính khí nóng nảy của nghĩa phụ, cô tưởng bản thân cô sẽ bị đánh, hơn nữa còn là bị đánh dữ dội. Cô nghĩ bản thân uống say rồi, rốt cuộc có tác dụng gây tê, đánh trên người cô cũng không đau, nhưng cô sai rồi, nghĩa phụ không đánh cô, trái lại chăm sóc cô, từ đó về sau, nghĩa phụ uống rượu ít đi rồi. Trái lại cô càng lớn, càng thích uống rượu hơn. Nghĩa phụ nuôi dưỡng cô trưởng thành, cho nên nghĩa phụ muốn làm gì, cần cô làm gì cũng đều làm vừa lòng ông, chẳng sợ là hi sinh bản thân. Tiếp cận Mẫn Lệ là nghĩa phụ nói, nhưng gả cho anh là chủ ý của cô, như vậy mới càng dễ tiếp cận hơn, chẳng phải sao? Mẫn Lệ nhìn vào Cố Linh đột nhiên suy ngẫm, cũng không đi làm phiền cô, yên tĩnh nhìn vào cô. Đột nhiên, cô đặt ly rượu xuống, từ trong bồn tắm đứng dậy, “Em đói rồi, xuống lầu ăn cơm.” “Được.” Hai người mặc đồ xong, liền đi xuống lầu. Nhà hàng rộng lớn hiện lên huy hoàng nguy nga, mỗi một nơi của nhà hàng cao cấp đều là top nhất. Họ ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, ở giữa đặt một bông hoa tường vy màu xanh. Cố Linh nhìn vào đóa hoa đó, khá tươi mới, như là vừa mới hái xuống, rất xinh đẹp. “Không tệ, có tiến bộ.” Cô nhìn vào đóa hoa, cười cười. “Cái này……không phải anh tặng.” Mẫn Lệ cũng nhìn vào đóa hoa ở giữa, “Anh tặng em là hoa tùy tiện!” Cố Linh tức thời hiểu được, không phải nghĩa phụ, mà là người đàn ông đó. “Có thể là Cảnh tổng, đây là khách sạn của anh ấy!” Cố Linh lại nhìn vào đóa hoa đó, cúi đầu bắt đầu gọi món. Mẫn Lệ cũng sẽ không vì một chuyện nhỏ như thế đi hỏi Cảnh Thần Hạo, đâu phải là rảnh rỗi sinh nông nổi. Anh cho dù rảnh rỗi, cũng không dám đi làm phiền anh Hạo, bây giờ anh ấy đang ngồi chăm sản phụ trong nhà, những người không phận sự đừng nên xuất hiện tốt nhất. Hơn nữa còn chỉ hỏi là một đóa hoa như thế. Món ăn lần lượt lên đến, Cố Linh không có nói gì nhiều, liền cúi đầu dùng cơm, phá lệ không có uống rượu, mà là uống loại thức uống khác. Mẫn Lệ nhìn thấy cô nghiêm túc ăn cơm như thế, chắc là quá đói rồi. Chưa qua bao lâu, Cố Linh liền lau miệng đứng dậy, “Nhà vệ sinh.” “Được.” Mẫn Lệ nhìn cô rời khỏi. Cô có phải nghĩ đến chuyện không vui rồi? Không ngờ tới yên tĩnh ăn cơm tối như thế. Dưới camera nhìn không được điểm mù, Cố Linh nhìn vào Cố Phi Trì đối diện, khuôn mặt tiết ra nụ cười, “Nghĩa phụ, con sẽ không để bản thân thiệt thòi đâu, nghĩa phụ còn chưa tin con sao? Anh ấy cho dù là đàn ông thì đã sao, anh ta nếu như dám ăn hiếp con, con tuyệt đối sẽ không nương tay với hắn, nghĩa phụ quên con là từ nhỏ đã học taekwondo, akido, cái gì cũng biết đấy!” “Đứa con nít này, con cũng làm loạn quá! Nói kết hôn liền kết hôn, con quen biết với cậu ta mới bao lâu?” Cố Phi Trì vẫn là thương xót cho con gái nuôi của mình, lớn như thế luôn ở bên cạnh, bây giờ…… Đều là lỗi của ông. Ông không nên bảo cô đi làm việc này. “Thời gian con quen anh ấy không lâu, nhưng thông tin của anh ấy con quen khá lâu thời gian rồi, không phải sao?” Cô cười cười, nhìn lên thời gian, “Nghĩa phụ, không cần lo lắng cho con thật, hơn nữa đầu óc của anh ấy không linh hoạt, vẫn chưa nghi ngờ con, đi trước nhé, nghĩa phụ bữa tối ăn nhiều chút!” Ông ăn nổi mới là lạ! Thôi, nếu cô vui thật cũng được rồi, nhưng họ không phải là chơi đùa đấy! Lần này chơi ra lửa rồi! Xảy ra chuyện rồi, đó không phải là đơn giản như ngày xưa nữa! Điều này, Tiểu Linh chắc là biết rõ. Mẫn Lệ nhìn thấy Cố Linh trở về, suýt chút nữa là đi tìm cô rồi. “Anh còn tưởng em không về nữa.” Mẫn Lệ nhìn cô ngồi xuống, cầm nước ép lên. Cố Linh vẻ mặt bình thường, “Mấy ngày nay ăn nhiều rồi, cần phải bài tiết.” “......” Đây là lời nói của một đứa con gái sao? “Sao thế? Chúng ta không phải vợ chồng? Lời này cũng không thể nói?” Cô nhẹ liếc Mẫn Lệ một cái, đặt ly nước xuống, tiếp tục dùng cơm. “Được, chỉ là ở đây là nhà hàng, lúc ăn cơm.” Anh cũng không ngại cô nói trước mặt anh, ở nhà nói. Chỉ là lúc ăn cơm, chú ý một chút. “Em cũng không có nói cái gì không thể nói chứ? Là do anh suy nghĩ nhiều thôi!” Cô cười đặt ly nước xuống, ánh mắt nhìn thấy nghĩa phụ đã rời khỏi. Ông rời khỏi thì càng tốt. Ly hôn với Mẫn Lệ vẫn phải ly hôn, nhưng không phải bây giờ. Nếu sau này anh không đồng ý ly hôn, cô cũng không sao, một tờ giấy thôi, căn bản không thể trói buộc cô. Sau buổi cơm tối, Cố Linh liền bắt đầu không thành thật rồi. Cầm máy ảnh liền từ phòng khách sạn ra ngoài. Mẫn Lệ đi theo sau lưng cô, nhìn thấy cô chạy nhanh như thế, kích động như thế, “Em không thể chỉnh chu một chút sao? Hơn nữa em là một nhà nghệ thuật, lúc một nhà nghệ thuật chạy nhanh như thế, có thể chú ý đến xung quanh cần quay gì sao?” “Anh biết cái gì, anh chạy nhanh một chút thử đi, có thể càng dễ dàng phát hiện ra thứ gì! Giống như tầm nhìn của người cao và người lùn không giống nhau, thứ nhìn thấy cũng không giống nhau, em chạy nhanh hơn tí, xuất hiện trong tầm nhìn của em chính là đồ vật đặc biệt có sức thu hút, đặc biệt nổi bật, em cần chụp không phải là thứ không nổi bật.” Cô cầm máy ảnh, đột nhiên dừng bước chân lại. Mẫn Lệ nhìn vào hướng máy ảnh của cô, ở đó là một con gái trẻ tuổi đang chụp hình cho một cặp vợ chồng già, sau lưng họ là ánh đèn neon sáng chói nhìn vào rất đẹp. Người ta đã đang chụp hình, cô là đang chụp cảnh người ta đang chụp hình, quả nhiên khẩu vị rất đặc biệt.