“Vậy thì tốt, không bị kích tình.”
Là không có thứ kích tình, tối qua súng mới không nhóm nên lửa.
“Tính ra, tối qua là đêm tân hôn của chúng ta, đêm động phòng hoa trúc, 1 đêm xuân đáng giá ngàn vàng, bà xã..” Anh đã cởi hết đồ, nhìn cô vẫn đứng đó, không có ý đi tắm.
Nâng chân bước đến bên cô, cúi đầu nhìn cô, cố làm bộ ngửi người cô, “Bà xã, trên người em có mùi lẩu rất nặng, mau cởi đi, nếu không em sẽ ngửi thấy hoài đó.”
“Em ngửi hoài đâu phải anh ngửi, mà em bảo anh pha nước cho em tắm, không bảo anh tắm, anh cởi hết làm gì, để khoe thân hình sao.” Cô nhìn thân hình lên xuống người anh.
Thân hình anh đẹp thật.
Vừa nhìn là biết là thành quả của khổ luyện.
“Chúng ta cùng nhau tắm, tiết kiệm thời gian.” Anh rõ ràng còn mặc 1 cái quần.
Sao lại nói anh không còn mặc gì?
Đêm tâm hôn, cô thật là gả đi rồi ư!!
Trên đười này không còn phụ nữ nào tùy tiện như cô cả.
Nhưng trên người cô đúng là đầy mùi lẩu cay, cho nên cô bắt đầu cởi đồ ta.
Đâu phải chưa ngủ qua, ngủ thêm lần nữa thì sao!
Ai sợ ai!
Nhưng cô không ngờ rằng, đêm động phòng hoa trúc của họ, đêm xuân của họ lại bắt đầu trong bồn tắm!
Ai giúp cô giết chết tên lưu manh này đi!
Đêm tân hôn, đúng là nhiệt tình như lửa, cô khó mà đỡ nỗi.
Cô tự cho rằng mình thể lực hơn người, vẫn đấu không lại anh.
Ngày thứ 2 khi tỉnh dậy, đến mắt cô còn mở không nỗi, cô chỉ đành nhắm mắt, nằm trên giường lớn cả ngày.
Hơi thể nóng hổi của anh tiến gần cô, thở nhè nhẹ lên người cô, cô nhún vai.
“Bà xã, em quả nhiên tỉnh rồi.” Anh vừa rồi cảm giác cô mới nhúc nhích.
“Ừ, em tỉnh rồi, sau đó thì sao? Phải kính trà cho người trong nhà anh sao?” Cô động đẩy trong lòng anh, tìm 1 tư thế thích hợp, tiếp tục ngủ.
“Không cần, không có quy tắc đó, em muốn ngủ thì ngủ tiếp đi.” Anh ôm cô tiếp tục nằm trên giường ngủ.
Cho dù có, cô nhất định cũng không đi.
Kết quả là, nằm ngủ trên giường rất lâu mới dậy, cô đã quen rồi, hôm qua cũng ngủ nướng.
“Muộn rồi muộn rồi.” Sau khi cô dậy, đột nhiên hốt hoảng.
“Hốt hoảng gì? Có chuyện gì?” Mẫn Lệ nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô, động tác đang mặc đồ, bỗng ngừng lại.
“Ảnh thờ của phó thị trưởng! Em chưa đi rửa!” thẻ bài của cô đâu!
“Anh đã tìm người rửa giúp em rồi!” Anh nhướn mày, lộ ra nụ cười.
“Cái gì? Anh dám đụng vào máy hình em? Anh dám tìm người khác đụng vào máy hình em?” Cô mở to mắt, bỗng chốc ngơ người, “Mẫn Tiểu Thụ, tôi phải giết anh!”
Cô chân rời giường, đến trước mặt anh, bóp cổ anh, “Máy ảnh của em, anh biết không? Trong đó có rất nhiều ảnh chưa công bố! Trời ơi, còn có thứ em dùng làm triển lãm, anh lại dám giao cho người khác.
Giờ cả đầu cô rối bời, động tác của cô hơi mạnh tay.
Cổ của Mẫn Lệ bị cô bóp chặt, anh lui người về sau, đôi tay giữ lấy eo cô, “Không, không, em bình tĩnh đã...”
“Không gì hả, lúc nãy anh còn nói tìm người rửa giúp em, em phải giết anh, hình của em, nếu bị lộ ra, em chém anh!” Cô tức giận buông cổ anh ra, ngược lại muốn nghe anh giải thích.
“Anh chỉ đưa tấm ảnh của phó thị trưởng giao cho người khác, mà qua mail cơ, máy ảnh em vẫn còn trong nhà mà.” Anh sờ cổ mình, người phụ nữ này không những tính khí không tốt, mà còn có xu hướng bạo lực.
Mà còn bạo lực cấp độ mạnh.
“Khặc khặc, là vậy hả...” Cố Linh gãi đầu, má chuyển động, “Lúc này em hơi kích động chút, anh đừng để trong lòng, coi như chưa có gì xảy ra, được không?”
“Không được, em bóp cổ anh, coi như chưa có gì xảy ra, em xem trên cổ anh, còn có vết hắn tay em?” Cô lúc nãy dùng sức rất mạnh.
Anh hiểu những tấm ảnh đó có giá trị như thế nào với cô, sau này sẽ không để ai đụng vào máy ảnh cô.
“Nhưng anh vẫn xem hết rồi, lúc anh tìm bức ảnh, không thể không xem.” Cô vừa mặc đồ, vừa nói.
“Anh là chồng em, không thể xem sao? Mà khá đẹp, rất đặc sắc, 1 nhiếp ảnh gia cừ khôi.” Anh cười đáp.
Cố Linh liếc nhìn anh ta, phạm sai chỉ biết nịnh cô, cô không thèm bị dính câu.
“Mấy giờ chôn?” Cô bình tĩnh hỏi.
“Giờ này có thể chôn rồi.”
“Vậy ảnh thờ đây?” Cô đúng là không nên buông thả, tối qua nên tăng ca rửa hình, kết quả lại nằm trên giường với anh.
“Gửi đi rồi, chút chuyện nhỏ này, không cần lo lắng, ăn cơm trước.”
“Đều là lỗi của anh, là anh nên xử lý, ăn cơm thì ăn cơm, anh tưởng em không dám.” Cô nhảy xuống giường, nhìn anh chưa mặc đồ xong, “Em đi trước.”
Anh lại không thèm đợi anh!”
“Anh có thể như thế xuống lầu, em không ngại, dù sao anh như thế người ta nhìn anh không nhìn em.” Giọng Cố Linh xa dần, chạy nhanh thật, giống như thỏ vậy.
Mẫn Lệ vừa cài nút áo, vừa đi xuống lầu, có người vợ không thèm quan tâm đến mình, anh đột nhiên thấy mệt mỏi vô cùng.
Ngày tháng sau này nhất định vô cùng...đặc sắc.
Sau khi xuống lầu, Cố Linh đã ngồi vào vị trí vui vẻ ăn sáng, thực ra không còn sớm, không tính là ăn sáng.
Nhưng cô ăn vô cùng nho nhã, mà lại rất nhanh.
Mẫn Lệ nhìn động tác uống sữa của cô, “Em đang gấp cái gì?”
“Em gấp đi xem hạ thổ chôn đó, anh kêu người đi rửa anh giúp em em không yên tâm, em muốn đi xem, mà mấy tấm ảnh đó em chưa xử lý, anh có nói rửa ảnh trắng đen không?” Cô đặt ly trên tay xuống, “Chìa khóa xe cho em 1 chìa, xe em giờ không biết ở đâu!”
Mấy ngày nay cứ dính lấy anh, cô cũng không lái qua xe, đều là đi chung xe với anh.
Chỗ tang lễ, cô là 1 cô gái, giờ họ mới tân hôn, nhất định phải đi chung, để bồi dưỡng tình cảm, nên ở cùng cô nhiều.
“Tùy anh.” Cố Linh bỏ chìa khóa trên tay mình xuống, đi cùng Mẫn Lệ.
Trên đường đến khu mộ, Cố Linh nhìn cảnh vật xung quanh, “Sau khi đến mộ, hình như không còn chuyện khác để làm!”
Bọn họ phải làm gì đó?
Ví dụ như đi thăm bạn bè thân thiết, đến nhà 6 thăm bà bầu?
“Không có, em muốn đi đâu?” Mẫn Lệ nghiêng đầu nhìn cô.
“Em không có plan gì đặt biệt, chắc là không có kế hoạch gì, anh nói đi đâu thì đi đó, em nhất thời manh động gả cho anh, em sẽ nghe lời anh!” Cô nói xong cố ý nhất mạnh câu, “Thật là manh động, trên đời này người giữ chữ tín như em không nhiều, em có thể xin phép ly hôn sau khi đi khu mộ về không?”
“Ly hôn? Em dẹp ý tưởng đó đi, không ly hôn!” Anh khó khăn lắm mới có người đồng ý cưới anh, anh cũng đồng ý cưới, không thể ly hôn nhanh thế được.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương