Cố Linh sẵn tiện lấy một cái màu đỏ mặc vào.
Cô ấy thích màu đỏ.
Khi cùng nhau xuống lầu, bỗng nhiên Mẫn Lệ giải thích một câu, "chắc là do mẹ anh chuẩn bị đấy."
"Thật không? Thay em nói lời cám ơn bác gái nhé!" cô ta mỉm cười nói, tỏ vẻ vô tư.
Mẫn Lệ thấy vẻ mặt đó của cô ta, nên chẳng thèm nói gì nữa.
Lúc ăn sáng, anh ta cầm máy tính bảng xem tin tức trên mạng.
Phó thị trưởng đã mất, hôm qua đã được giải phẫu tử thi, đã có phân tích báo cáo rồi.
Ông ta có bệnh trong người, bởi vì uống quá nhiều rượu nên bị đột tử.
Nhưng liên quan gì đến vấn đề rượu, cho dù không phải rượu của Cảnh Thị, thì những loại rượu khác cũng sẽ tạo ra những vấn đề đó.
Nhưng một khi đã có người có ý muốn dẫn dắt dư luận, thì sự việc sẽ biến hóa theo hướng ác tính.
Nhưng mà lần này, Cảnh Thị đã phản ứng rất nhanh, sớm đã dẫn dắt dư luận theo đúng phương hướng tích cực, nhưng mà vẫn còn một số ít bộ phận vẫn nghĩ rằng do uống rượu của Cảnh Thị nên mới xảy ra vấn đề như vậy.
Rất nhiều tiếp thị nhận tiền làm việc.
"Có rắc rối?" giọng của Cố Linh bỗng nhiên truyền lại.
"Không liên quan đến em." Anh ta đặt máy tính bảng xuống, tiếp tục ăn cơm.
"Anh nghĩ rằng em thích quan tâm đến chuyện của anh sao? Đừng nói rằng tất cả quần áo phụ nữ trong tủ đều là do bác gái đem đến, cho dù không phải, thì em cũng không để tâm, em cũng đâu phải là người phụ nữ chính thức của anh, chẳng qua......" cô ta cầm ly nước trái cây lên, cười nhẹ nhàng, "nhìn biểu hiện của bác gái thì trước đây có thể anh không có bạn gái, nếu không thì có lẽ do anh ngụy trang quá giỏi, bác gái không thể biết được anh có quá nhiều quá nhiều bạn gái chăng!"
"Em như vậy chả phải đã thích anh rồi sao? Nên mới để ý, có muốn biết sự thật không? Đúng lúc anh cũng muốn biết, hay là em cứ ở nhà lăn tăn xem anh có bao nhiêu cục cưng nào!" anh ta cắt một miếng bánh mì nướng đặt vào miệng.
Mẹ có vẻ như quá manh động rồi chăng!
Sắp xếp quần áo sẵn đã đành, lại còn đặt luôn thứ đồ vật gì gợi tình trong phòng tắm không biết là ý gì nữa?
Tư duy của mẹ có vẻ thoáng đãng hơn cả anh ta.
"Em không thèm! Đâu phải em rảnh rang lắm đâu." Cô không có ý nghĩ gì với nhà của Mẫn Lệ.
Nhưng mà đối với nhà của Cảnh Thần Hạo, thì lại có suy nghĩ khác.
Lần này mà anh ta có nói dẫn cô ta đến nhà của Cảnh Thần Hạo, thì cô sẽ đi!
Nhanh nói đi!
Nhanh đi đi!
Nhưng mà Mẫn Lệ không nói là sẽ đến nhà Cảnh Thần Hạo, mà là đến công ty.
Cứ giữ chặt quan niệm anh ta đi đâu thì theo đến nấy, Cố Linh cũng đi theo.
Và cầm lấy theo máy chụp hình của cô!
"Em đến công ty anh đây! Nhưng mà dựa vào thân phận gì nhỉ? Mẫn Tiểu Thụ!" cô ta ngồi bên cạnh anh, hiếu kỳ hỏi.
"Em không đi rửa hình sao?" anh ta lườm mắt nhìn cô đang cầm cái máy ảnh.
"Không gấp đâu anh, hôm nay vẫn chưa hạ táng mà, tối nay mới tính! Vả lại đến 8h18" tối nay em sẽ dành cho anh!" cô ta cố ý nhún mày.
Đều dành cho anh ta?
Câu nói này nghe có vẻ ấm áp quá.
"Đúng là vậy, chúng ta đã cá cược rồi, em đã thua rồi!" anh ta bỗng nhiên cảm thấy mẹ mình đến nhà đặt đống đồ vào, tâm trạng bỗng trở nên dịu đi.
Rất tốt!
Bây giờ anh ta muốn nói gì thì nói, anh ta nói gì cũng được!
Đến Mẫn Thị, Cố Linh cười vui vẻ đi theo sau lưng anh ta, cầm máy ảnh thỉnh thoảng chụp một tấm, Mẫn Lệ đứng bên cạnh nhìn cô ta.
Mặc kệ cô ta chụp tứ phía.
Những người trong công ty nhìn thấy vậy đều cảm thấy kinh ngạc, chủ tịch của họ đã lâu lắm rồi mới thấy dẫn phụ nữ về công ty, cô này lại được yêu chiều hết mực, đi đến đây anh ta theo đến nấy, đứng đó không nói gì, cũng không làm phiền.
Hóa ra sự nhẫn nhịn của chủ tịch họ lắm sao?
Họ luôn nghĩ chủ tịch của họ là một người rất nôn nóng!
Cố Linh cũng để ý thấy ánh mắt của những người đi đường đều tập trung nhìn vào cô, nhưng cô không quan tâm, cầm máy ảnh chạy đến bên Mẫn Lệ, "Mẫn Tiểu Thụ, đi thôi! Tiếp theo anh muốn làm gì vậy......"
Lúc này, ngoài hành lang có vài người đi qua, nghe thấy xưng hô mà Cố Linh gọi Mẫn Lệ, ai nấy đều đứng thinh tại chỗ.
Mẫn Tiểu Thụ?
Chủ tịch của mình sao lại là cong cơ chứ, nhìn giống như Đế Vương Công mà?
Tiểu Thụ?
Người phụ nữ này gan to thật!
Chả lẽ là chủ tịch phu nhân tương lai sao?
Mẫn Lễ quay sang nhìn những người xung quanh, "hết việc rồi sao?"
"Còn còn còn!"
Họ lập tức cúi đầu, nhanh chóng biến đi thật nhanh.
Họ vừa mới đi, Mẫn Lệ kéo Cố Linh nhanh chóng đi vào phòng làm việc của anh.
Anh ta vừa bước vào, liền buông tay của Cố Linh ra, thấp đầu xuống nhìn vào mặt cô ta, "trong công ty không được gọi anh là Mẫn Tiểu Thụ!"
"Được!" cô ta gọi bên ngoài công ty được rồi.
"Bên ngoài cũng không được, không được phép gọi xưng hô này, khó nghe quá!" vả lại tổn hại đến uy danh của anh.
Không có chút nào phù hợp với hình tượng khí chất của anh.
Anh là đường đường là một chủ tịch, Tiểu Thụ gì chứ!
"Được!" cô ta đợi sau 24h trôi qua sẽ lại gọi anh nữa, anh ta nói gì cũng không nghe.
Cố Linh nhận lời rất thoải mái, ngược lại thì anh ta có chút nghi ngờ.
"Anh đang nghĩ gì thế? Em sao có thể không nghe lời anh chứ? Còn 10 mấy tiếng nữa anh có thể sai bảo em đấy, đừng bỏ lỡ nhé!" cô ta cười nói.
"Anh bỏ lỡ cái gì, anh phải xem tài liệu, qua đây phụ lật dùm anh!"
"Anh không có tay à?" cô ta cố ý phản bác, nhưng bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức thay đổi miệng mồm, "dạ! Mẫn thiếu gia, anh nói sao thì thế vậy!"
Mẫn Lệ ném cho cô một ánh nhìn "biết sợ rồi nhỉ", đi đến bàn làm việc.
Cố Linh nhanh chóng đi qua đó, nhìn thấy anh ta cầm xấp tài liệu, cô ta liền đứng bên cạnh, giúp anh ta lật từng trang ra.
Lật thật rồi sao?
Cô ấy thật sự nghe lời thế sao?
Mẫn Lệ có chút hiếu kỳ!
"Em có mang theo chứng minh nhân dân không?" anh ta bỗng nhiên cười hỏi.
"Ở nhà, anh muốn gì?" Cố Linh nhìn anh ta, bỗng nhiên muốn giấy chứng minh nhân dân của cô ta, chẳng lẽ nghi ngờ gì cô sao?
Không thể nào?
Cô ta tự nhận rằng không chỗ nào lộ tẩy mà?
"Chúng ta đi lấy!" anh ta đóng văn kiện trên tay lại, đứng dậy.
"Ối, Mẫn Tiểu......" vô ta vểnh môi, thiếu chút theo thói quen kêu cái tên ấy nữa rồi.
"Nếu như anh làm những chuyện bất lợi với em nhân lúc em đang nghe lời anh, thì sau 8h tối nay, em sẽ chém chết anh!" cô ta giận dữ nhìn anh, bước chân vẫn theo sau lưng anh.
"Anh không tin, anh cảm thấy em thật sự là một người rất hiền từ!" Mẫn Lệ cười nói.
"Em không phải đâu đấy!" cô ta phản bác, chỉ là cô tỏ ra lương thiện thôi, nhưng thật chất là một cô gái hư!
Trên đường trở về nhà mình, trong lòng cô luôn nghĩ nên làm cách nào!
Cô ta càng nghĩ càng có khả năng đó, thực sự không có gì đáng sợ cả, cho dù cô có kết hôn rồi, thì cũng có thể ly hôn mà!
Cô ta sợ gì chứ?
Cô chưa từng sợ gì cả, kết hôn nhanh, thì ly hôn nhanh thôi!
"Chổ ở của em không tệ nhỉ!" Mẫn Lệ ngừng xe trước biệt thự, phong cảnh xung quanh rất đẹp!
"Đương nhiên là không tệ rồi, trông em giống người tự ủy khuất bản thân lắm sao?" cô ta cầm lấy túi xách bước xuống xe, "đợi anh, anh xuống ngay này!"
"Em chắc chắn là không mời anh vào nhà ngồi chơi à?" anh ta nắm vô lăng xe hỏi ngược lại.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
133 chương
177 chương
33 chương
45 chương
41 chương