Nhưng Hạo Nhi và Nhiễm Nhiễm có đồng ý không? “Ý kiến tồi.” Cảnh Thần Hạo điềm đạm đáp, “Con sẽ không ly hôn với Nhiễm Nhiễm, càng không kết hôn với cô, hình thức cũng không được.” “Tôi chỉ đề nghị thế thôi, nếu như Cảnh tổng không đồng ý, tôi cũng không ép, tôi đã nói rồi, hai người chưa chác sẽ đồng ý.” Diệp Mộ Yên cười. Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm sẽ không đồng ý, nhưng còn có người khác mà! Cô cảm thấy Tô Nhược Nhã đã dao động, trong lòng nhất định có tính toán. Bùi Nhiễm Nhiễm lặng lẽ nghe hết lời của Diệp Mộ Yên nói, cho đến khi xuất hiện, cô vẫn không nói câu nào, cô nhìn người nhà họ Cảnh có thái độ gì, rồi nhìn Cảnh Thần Hạo có thái độ gì. Cô không gấp. Tô Nhược Nhã liếc Cảnh Thắng ngồi bên cạnh, đụng tay ông 1 cái, “Ông nói gì đi!” Cảnh Thắng vốn không muốn nói, đặc biệt trong tình huống thế, ông có thể nói gì? Cảnh Thắng vừa định mở miệng, đã nghe thấy tiếng con nít khóc, khóc là um sùm. Diệp Mộ Yên đang ngồi đó lập tức đứng lên, chạy lên lầu, “An An, mami đến rồi!” Bùi Nhiễm Nhiễm rốt cuộc có chăm sóc qua Dương Dương Noãn Noãn, âm thanh này hình như có gì đó rất bất ổn. Không xảy ra chuyện gì chứ? “Lên đó coi đi.” Bùi Nhiễm Nhiễm liếc Cảnh Thần Hạo, sau đó đứng lên. Cảnh Thần Hạo không muốn đi, nhưng cô muốn đi, cho nên bất đắc dĩ phải đi theo cô. Nghe tiếng coi khóc lớn thế, bọn họ đều lên lầu, Tô Nhược Nhã và Cảnh Thắng không thể ngồi yên được nữa, cũng lên theo. Tô Nhược Nhã vội chạy lên, Cảnh Thắng chạy đằng sau lộ vẻ không vui. Trong phòng, Diệp Mộ Yên ôm An An đang khóc lớn, tay vỗ lưng nó, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng lo lắng. Bà vú đối diện nhìn An An đang khóc lớn thế vô cùng lo lắng, “Cô Diệp, đưa đi bệnh viện trước đi! Chỗ cao thế mà bị té, nhất định bị tổn hại đến não!” Bùi Nhiễm Nhiễm vừa tới cửa đã nghe tiếng dì vú nói, cái gì mà bị té?” Ai vứt An An? Bà vú thấy 2 người Cảnh Thần Hạo lên, lo lắng rồi nhìn Diệp Mộ Yên,” Cô Diệp, tôi vừa thấy An An đói rồi, đút sữa cho nó, là lỗi của tôi, tôi không trông chừng tốt, khiến Noãn Noãn đẩy An An xuống giường.” “Con không có! Dì ơi, không phải con đẩy, con không có đụng nó.” Noãn Noãn lo lắng gãi đầu, “mami, daddy, con không có đẩy em!” “Dì thấy con đẩy, An An nhỏ như thế, không có uy hiếp gì với tụi con, sao lại nhẫn tâm xuống tay với 1 đứa nhỏ.” Bà vũ ngước nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, “Có phải Bà Cảnh xem không vừa mắt, sai khiến trẻ con đến đây làm việc này, trông bộ dạng cô lương thiện thế, sau lưng lại làm ra chuyện này!” Bùi Nhiễm Nhiễm kéo tay Noãn Noãn, cúi người nhìn khuôn mặt sắp khóc của nó, “Noãn Noãn, mami tin con, Noãn Noãn của mẹ sẽ không đẩy 1 đứa bé.” “Nhưng sự thật là vậy! Bà Cảnh sao lại biện hộ? Cô sợ gì, cô dấu giếm cái gì?” Bà vú cứ nói liên tục bức ép cô. “Tôi không có gì cần che giấu, Noãn Noãn là con gái tôi, tính nó thế nào tôi hiểu, An An dễ thương thế, nó tuyệt đối không đẩy An An, có thể bà nhìn nhầm.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn An AN còn khóc, “Có thể nó tự trở người té xuống dường, Noãn Noãn đỡ lấy, nhưng không đỡ được, giờ đưa An An đi viện trước đi!” “Bà Cảnh, nếu An An cố gì không tốt, xin cô nói với tôi, chị Mai là người lớn, không thể vô duyên vu khống cho 1 đứa nhỏ, huống gì An An nhỏ thế, nó không thể tự mình trở người, cách nói của cô không hợp lý.” Diệp Mộ Yên lo lắng nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, ôm An An ra ngoài. Cảnh Thần Hạo cản trước mặt cô, thân hình cao to của anh lộ ra 1 hơi lạnh chết người, nhưng muốn đẩy cô xuống địa ngục. “Cảnh Tổng, cho dù anh không thích An An, nó vẫn là con anh, đến cấp cứu anh cũng khong cho? Nó An An bị gì nghiêm trọng, anh chịu trách nhiệm hay tôi đây?” Diệp Mộ Yên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, “Đi ra, tôi dẫn An An đi viện!” “Daddy, không phải con, thật không phải, con không đẩy em, con đứng bên giường nhìn nó thôi.” Noãn Nonax ngước nhìn khuôn mặt đang giận dữ của Cảnh Thần Hạo. “Con gái tôi không biết nói dối, ngược lại người lớn thì biết.” Cảnh Thần Hạo nói xong vẫn nhường đường. Có chuyện gấp cần xử lý. Diệp Mộ Yên ôm An An nhanh chóng rời khỏi phòng, trước cửa gặp phải Tô Nhược Nhã và Cảnh Thắng đang đi lên. Tô Nhược Nhã nghe An An khóc lớn, đi theo cô ta, “Chuyện gì? An An sao thế? Cô dẫn nó đi đâu.” “Bà Cảnh phu nhân, cháu gái ngoan của bà, đẩy An An xuống, từ trên giường rớt xuống, 1 đứa trẻ chưa đầy mấy tháng cũng xuống tay được.” Bà vú nhìn bà nói, mặt đầy sự bất bình.  Tô Nhược Nhã vừa nghe lời bà vú, nhìn bên trong, Bùi Nhiễm Nhiễm bọn họ còn ở đó, nhìn không rõ, bà ta vội vã đi theo Tô Nhược Nhã, “Tôi và bà đi xem thử, rốt cuộc vẫn là con cháu của Cảnh gia!” Trong phòng Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy vậy, không thể không móc môi cười, cúi đầu nhìn Noãn Noãn, “Anh đâu?” “Anh đang ở phòng mình, xin lỗi mami, con thật không làm chuyện đó!” Noãn Noãn uất ức nhìn cô, “Con không có, dì vu oan con.” “Ừ, mami tin con.” Bùi Nhiễm Nhiễm đứng dậy, kéo tay nó đi ra ngoài. Bên ngoài phòng, Dương Dương lo lắng chạy qua, “Mami, daddy, Noãn Noãn!” Nó chỉ về phòng rửa tay thôi, sao lại nghe tiếng con nít khóc lớn thế. “Anh!” Noãn Noãn uất ức nhìn nó, nếu như anh ở đây, anh có thể làm chứng cho nó, nhưng anh nó không ở đó. Cái gì đó cố tình sao? Cố tình lúc anh không ở đây, vu oan nó! Dương Dương kéo tay Noãn Noãn, “Anh sẽ bảo vệ em.” Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầy nhìn hành động của chúng, cô tin lời Noãn Noãn, không phải nó, xem ra Diệp Mộ Yên thật không như lời cô ta tự nói, tối nay nhất định là 1 âm mưu. “Di ấy tự đẩy An An xuống, con thấy mà.” Noãn Noãn nhỏ tiếng đáp. Lúc nãy dì đó mặt đáng sợ quá, giọng lại cao, nó sợ quá không dám nói. Cảnh Thần Hạo đi theo sau tụi nó, nghe thấy lời này, mắt chớp chớp, 1 ánh mắt đầy sát khí lóe qua. Bọn họ cùng xuống lầu, Bùi Nhiễm Nhiễm đã dắt Dương Dương Noãn Noãn mỗi đứa 1 bên tay, chuyện tối này có thể là cô ta Diệp Mộ yên tìm người vu oan cho Noãn Noãn, trước đó còn ở đại sảnh đưa chủ ý. Thật là chủ ý hay, cô và Cảnh Thần Hạo ly hôn, cô ta kết hôn với anh ta, An An sẽ danh chính ngôn thuận có danh phận! Nhưng cùng lúc đó, không chỉ An An, cô ta cũng có danh phận, vợ của Cảnh Thần Hạo!