Bùi Nhiễm Nhiễm sau khi đưa Dương Dương và Noãn Noãn đi học liền đến công ty.
Vừa bước vào phòng kế hoạch đã nghe thấy những lời nghị luận liên quan đến cô.
Cô mặc một bộ đồ công sở đen trắng khi thường, tóc cột đuôi ngựa, chân đi giày cao gót và tiến lại nơi đang dị nghị.
“ Không phải chứ! Ly hôn thật à!”
“ Tôi sẽ không tin vào tình yêu nữa! Cảnh tổng trông thất thần như vậy, một người đàn ông trong mắt chỉ có vợ như anh ấy mà không ngờ cũng đi ngoại tình.”
“ Qủa nhiên, đàn ông trên đời này đều chán cơm thèm phở, không được ai cả! Tôi sẽ không lấy chồng đâu! Còn không bằng chỉ có phụ nữ hiểu nhau!”
“ Ha ha, sao các cô không nói người phụ nữ kia ấy? Còn không phải cũng đi ngả ngón chủ tịch bên mình? Hai người họ, ai ngoại tình trước còn chưa chắc ấy! Nói không chừng họ cạn tình đã lâu, lâu nay cũng mạnh ai nấy đi rồi. Chỉ có điều giờ đây Mộ Diệp Yên sinh đứa bé đó ra nên không giấu được mới lòi ra!”
“ Cô rõ quá? Có cần viết hộ tôi một cuốn tự truyện không?” Giọng nói bình thản của Bùi Nhiễm Nhiễm vang lên sau gáy họ.
Rõ ràng cô có đi giày cao gót, cũng không phải không có âm thanh, mà do họ bàn tán qúa sôi nổi nên không để ý đến sự có mặt của cô.
“ Trưởng phòng Bùi, chúng tôi đi làm ngay đây, coi như cô chưa nghe thấy gì nhé, chỉ là phỏng đoán mà thôi, chắc chắn khác với sự thật.” Người có câu nói cuối cùng cười trừ nhìn cô, ngay lập tức, cô ta quay về chỗ ngồi của mình.
Những người khác cũng tản ra nhanh chóng, sau này chắc họ không dám bà tám mấy chuyện này trong công ty nữa, hơn nữa lại là chuyện của sếp họ.
Dễ chết lắm!
Bùi Nhiễm Nhiễm vừa trở về văn phòng đã bắt cuộc gọi của Tề Viễn Dương, anh cần cô lên văn phòng mình một chuyến.
Nghĩ đến tin mới đăng, anh cũng là một nạn nhân trong đó, đúng là cô cũng phải nên có lời.
Cô đến trước cửa văn phòng anh, gõ cửa, chỉ nghe tiếng nói nhẹ bỗng từ trong, “ Vào đi.”
Cô đẩy cửa bước vào, Tề Viễn Dương mặc chiếc sơ mi xanh lam nhạt, cơ thể dong dỏng đứng trước cửa sổ lớn, trong tay anh cầm một ly cà phê, quay lưng về cửa phòng.
Cô tiến lại phía anh, không ngờ có thể nhìn thấy sự cô độc từ bóng dáng anh.
Tề Viễn Dương lại cho người khác cảm giác như vậy?
Nhất định cô nhìn lầm!
“ Tề tổng.”
“ Cô uống gì?” Tề Viễn Dương không quay lại nhìn, dường như ngoài kia đang có một tiết mục hay ho nào đó khiến anh không thể bỏ lỡ một giây phút.
“ Không cần đâu, anh đã xem tin tức trên mạng chưa.” Cô tiến lên hai bước, đứng cạnh bên anh, ánh mắt cũng đưa ra ngoài cửa sổ, cao tầng san sát và họ chỉ là một trong số vô vàn đó.
“ Hay chúng ta công khai trước, cho dù là muốn đá anh ta thì cũng nên do cô làm trước.” Tề Viễn Dương nhấp một ngụm nhỏ, vị cà phê đen đậm đặc mang theo cái đắng.
“ Chúng ta công khai gì chứ? Không cần vì một bản tin như vậy mà hy sinh danh dự của anh để giúp cho tôi, nếu khiến anh không tìm được bạn gái, anh có đổ cho tôi tôi cũng khó mà gánh được trách nhiệm to lớn này.” Cô liếc nhìn chiếc ly trong tay Tề Viễn Dương, hiếm khi thấy anh ta không uống rượu.
“ Trách nhiệm......cô gánh được chứ.” Anh nhếch mép, “ Cùng lắm, tôi hạ mình thu nhận cô vậy, hy sinh một chút.”
“ Không cần anh hy sinh đâu, chuyện này không liên quan gì đến anh, xem xem bên họ nói thế nào, tôi cũng sẽ đưa ra phản ứng tương thích, dự án Thanh Loan tôi sẽ gắng hết sức để không lặp ý tưởng với bên Cảnh Thị, cùng lúc cũng có cả sức cạnh tranh.” Chỉ có điều giờ đến lúc đấu thầu chỉ còn chưa đầy 1 tháng, hạng mục này cần gấp rút.
Cô sắp phải tăng ca rồi!
Dương Dương Noãn Noãn phải làm sao?
Lẽ nào cô phải kiếm bảo mẫu?
Thẻ ngân hàng của cô có chịu được không?
Hay là đi tìm Cảnh Thần Hạo?
Cho dù hai người đã chia tay nhưng phí nuôi dưỡng của con cái thì ai đó vẫn phải đưa chứ.
“ Thực ra cô không cần cố gắng quá như vậy, tôi để cô đến làm việc, là để cô hoàn toàn có thể trở thành một người ngồi rỗi ăn bát vàng, để cho người bên dưới đi làm.”
“ Anh biết việc đó không phù hợp với phong cách làm việc của tôi.” Chính vì chuyện gì cô cũng muốn làm cho hoàn mỹ nên mới có thể cướp được đơn hàng từ trong tay Cảnh Thần Hạo!
“ Có chuyện gì cần tôi giúp cứ nói, đừng có tăng ca làm gì không thì tôi khó nói với hai đứa nhỏ.” Nếu không phải do anh để Bùi Nhiễm Nhiễm đến làm việc thì cô đã không cần phải tăng ca.
Dự án Thanh Loan, Cảnh Thị chắc đã làm xong.
Cô đang định từ chối thì điện thoại bỗng reo.
Cô lấy điện thoại ra xem, không ngờ là Cảnh Thần Hạo!
Mấy ngày nay xa nhau, hình như anh không hề gọi cho cô.
Toàn là cuộc gọi từ Thích Thịnh Thiên.
Cô nhìn Tề Viễn Dương, chỉ chỉ điện thoại rồi đi ra ngoài. Cô bắt máy, “ A lô, có chuyện gì không?”
Tề Viễn Dương nghe giọng cô ngày một xa, anh bất giác nắm chặt lấy chiếc ly trong tay, cho đến khi không nghe thấy giọng của cô nữa, anh mới quay người lại.
Bùi Nhiễm Nhiễm ra ngoài, đầu bên kia vẫn chưa trả lời, tim cô đã đập loạn xạ rồi, cứ như anh đang ở ngay bên cạnh cô.
Cô dừng lại nơi yên tĩnh, đầu bên kia dường như cũng cảm nhận được điều này, từ bên kia vọng lại giọng nói trầm ấm của anh, “ Vợ yêu......”
Tim cô như hẫng một nhịp, nghe được giọng anh lại làm cô cảm thấy nhớ đến vậy.
Cô gắng kìm nén nỗi nhớ nhung da diết, “ Anh đã đi xem nhà cho người ta rồi, tiến triển nhanh quá ha! Khi nào thì mang theo giấy chứng nhận kết hôn ra phường với tôi một chuyến đây!”
“ Đi một chuyến? Không đi!” Cảnh Thần Hạo giờ này đang đứng trong phòng làm việc của cô khi trước, vẫn giữ nguyên như lúc cô rời đi.
Mọi thứ của cô đều ở đây.
Cô đi trong thái độ kiên quyết như vậy, đến đồ đạc của mình mà cũng không cần thiết.
Cho dù cô không cần những thứ này, ít nhất cũng cần anh chứ!
Cảnh Thần Hạo nắm lấy chiếc bút cô từng dùng trong tay, nhìn chăm chăm chiếc ghế mà cô đã ngồi hơn một năm, “ Anh nhớ em.”
“ Tôi.......” Bùi Nhiễm Nhiễm bịt miệng, cô cũng nhớ anh, nhưng cô còn hận anh hơn!
Cái cách mà anh nói sẽ giải quyết Diệp Mộ Yên, đó là đưa cô ta đi mua nhà, ở biệt thự, rước nàng về dinh sao?
Giờ này còn gọi cho cô làm gì?
“ Tôi đang làm việc, nếu không còn chuyện gì khác, tôi cúp máy đây.” Cô nhấc chân tiến về thang máy.
“ Nhiễm Nhiễm, em và các con về đi!”
“ Tôi không muốn! Anh xem xem anh đã làm những gì, còn muốn chúng tôi quay lại!” Cô không thể chịu được điều này.
“ Ngôi nhà đó là mẹ mua cho cô ta, không liên quan gì đến anh cả.”
“ Sao lại không liên quan đến anh, nếu không có anh thì mẹ sẽ chuẩn bị nhà cho cô ta?” Nhưng thực ra cô có chút vui mừng vì không phải anh chuẩn bị nhà cho cô ta.
Nếu thật sự do anh làm thì cả đời này cô cũng không tha thứ cho anh!
“ Ừm, lỗi của anh, tối nay anh đến tìm em.” Anh muốn gặp cô, rất muốn.
“ Anh đến tìm thì tôi phải nghênh đón? Cảnh Thần Hạo, sao da mặt anh có thể dày như vậy! Chuyện này không giải quyết cho ra lẽ thì tôi sẽ không gặp anh!” Cô cúp máy, nắm chặt điện thoại trong tay, cũng không quay lại văn phòng của Tề Viễn Dương mà về phòng kế hoạch.
Lần này, khi cô bước vào, không còn nghe thấy bàn tán gì nữa mà đều đang nghiêm túc làm việc, cô cũng chẳng lộ vẻ gì là vui vì điều này mà chỉ lặng lẽ về văn phòng của mình.
Điện thoại cũng không tiếp tục réo, cô đặt nó lên bàn. Không yên, chốc chốc cô lại liếc nó, thực ra cô rất muốn hỏi anh có ăn uống đàng hoàng không.
Nhưng nghe giọng anh chắc là tinh thần khoan khoái, không chuốc rượu, cũng không tra tấn dạ dày của mình nữa.
Dự án Thanh Loan cần gấp rút làm, cô nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
54 chương
8 chương
10 chương
47 chương
47 chương