"Noãn Noãn cũng rất xinh gái, sau này sẽ làm say đắm nhiều anh lắm đây!" Tề Viễn Dương mỉm cười quay đầu nhìn cô bé.
Khá nhiều người tiến gần trước mặt anh, còn cái người phụ nữ bên cạnh này, giống như bị ấn trúng vật cách điện với anh ta không bằng.
Xe của họ rời khỏi, và đối diện trường mầm non Thất Thái Quang, đang đậu một chiếc xe BMW nửa cũ nửa mới, Cảnh Thần Hạo đang ngồi theo dõi hướng họ rời đi.
Thế mà Tề Viễn Dương cùng Nhiễm Nhiễm lại cùng nhau đến đón Dương Dương Noãn Noãn, không ngờ họ lại tiến triển nhanh đến thế!
Tiểu Dương ở phía trước lái xe không dám nói câu nào, Đại Boss rất dễ giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
Ngay cả lái xe cũng không dám lái, nếu không có lời căn dặn của Đại Boss, anh không biết họ phải đợi ở đây đến khi nào.
Anh ta muốn nói rằng nếu như bình thường mà lái chiếc xe thường ngày Đại Boss sử dụng, thiếu phu nhân nhất định sẽ bị phát hiện, nói không chừng sẽ bị phát hiện ngay.
Cứ thế Đại Boss muốn anh ta đi tìm chiếc xe nào mà thiếu phu nhân chưa gặp qua, thì làm sao có thể nhận ra họ được chứ.
Hai tay của Cảnh Thần Hạo cuộn chặt nắm đấm, thiếu chút là anh đòi đi uống rượu rồi, nhưng mà Nhiễm Nhiễm biết được sẽ nghĩ anh ta như thế nào.
......
Bùi Nhiễm Nhiễm thật sự không muốn Tề Viễn Dương đến nhà mình, thế là cô ta thực hiện quyết định, cô ta bắt đầu cảm thấy mình nên sáng suốt hơn, nhưng sau đó cảm thấy cái đầu mình như bị rối rắm bởi hai phương án kế hoạch của Thanh Loan khiến cô ngày càng trở nên mù mờ thêm
Thế là cô ta quyết định ra ngoài ăn cơm, bọn họ cùng nhau đi vào nhà hàng, nhận rất nhiều sự chú ý của mọi ngượi, cô ta cảm thấy có điều gì sai sai.
Nhưng mà đã đến nơi rồi, thì vào thôi, vào ăn thôi!
Nếu không thì ngộ nhỡ Tề Viễn Dương lúc đó lại theo họ trở về nữa, thì ắt cô sẽ tức chết mất.
Dương Dương Noãn Noãn đều ăn thấy rất ngon lành, chỉ có cô ta hơi buồn tí, và ăn cơm trong trạng thái thấp thỏm bất an.
Lúc rời khỏi, tay cô ta đang nắm lấy tay của Noãn Noãn, đang gọi điện thoại.
"Ừm, chúng tôi đang ở trước cửa Ly Uyển, đến đón chủ tịch của anh." Bùi Nhiễm Nhiễm nói xong liền tắt máy, quay đầu sang nhìn Tề Viễn Dương, "Tề tổng, bây giờ anh ở đây chờ tôi, tài xế của anh sắp đến rồi."
Tề Viễn Dương thả cái tay nhỏ của Dương Dương ra, thong thả đi đến gần cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm nắm tay của Noãn Noãn, không kìm lòng dứt bước chân đi, lơ đi bóng dáng đang tiến gần mình.
"Cô đi đâu? Vẫn chưa nói lời từ biệt thật tốt đã muốn bỏ đi rồi à?" Tề Viễn Dương thong thả dừng bước chân lại, hai tay bỏ vào túi quần nhìn mấy mẹ con rời đi.
Dương Dương Noãn Noãn quay đầu nhìn anh ta, và nói tạm biệt, sau đó mẹ con ba người đều rời khỏi hiện trường.
Chiếc xe màu đỏ nhanh chóng lặn mất khỏi tầm nhìn của anh, anh ta cất bước chân đi tiếp, không chờ xe mình tới, đi chậm rãi dọc theo vệ đường.
Và lúc trên chiếc xe đang rời khỏi, Dương Dương Noãn Noãn đều ngồi một cách ngoan ngoãn, chiếc xe của Bùi Nhiễm Nhiễm chạy rất chậm, trên xe có các con, nên cô lái xe rất từ tốn cẩn thận.
"Mami hôm nay làm việc thế nào rồi?" Dương Dương bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Mami công việc vẫn rất tốt, từ từ sẽ thích nghi thôi, các con đừng lo quá." Trong lòng cô hiểu rõ hai con rất quan tâm lo lắng cho mẹ không thích nghi với chỗ làm mới.
"Mami, nếu như có mệt, thì nghỉ ngơi nhé, sức khỏe là quan trọng hơn cả." Noãn Noãn cũng lo lắng quan tâm cô ta.
"Mami rất khỏe." hôm nay cô có chút nhức đầu, tuy nhiên ở trước mặt Dương Dương Noãn Noãn, cô ta không biểu lộ ra chăng?
Hay là các con đã quá hiểu mẹ mình rồi, cho nên đối với bất kỳ điều gì bất thường về mẹ mình, đều có thể nhìn ra cả.
Cô ta hạ bớt hoài nghi trong lòng mình xuống, các con cưng của mình quan tâm tí là điều tốt mà, bây giờ cô ta đau đầu đến vấn đề về Thanh Loan nên giải quyết thế nào!
Về nhà chăm lo cho các con xong cái đã, cô ta đi tắm nước nóng, sau đó nằm trên giường lớn, thật không ngờ đến cô ta nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu, vả lại ngủ rất ngon.
Nếu như cô ta không bị chuông reo của một cái điện thoại làm thức thì cô đã rất lâu không ngủ được một giấc yên tĩnh đến vậy
Cô ta mơ hồ mò điện thoại, cố gắng mở mắt ra nhìn sắc trời bên ngoài, dường như trời vẫn chưa lờ mờ sáng.
"Tri Hiểu, sao cậu sậy sớm thế......" cô ta nói chuyện một cách mông lung, cái điện thoại sặp rơi từ mặt xuống giường rồi.
"Nhiễm Nhiễm, cậu......thức dậy rồi à?" Lâm Tri Hiểu lo lắng dò hỏi, ánh mắt nhìn bên cạnh Thích Thịnh Thiên, "lúc này, có lẽ cậu vẫn chưa dậy."
"Tri Hiểu, nếu như cậu không ngủ được, phiền cậu kêu thức người đàn ông bên cạnh dậy cùng cậu kìa, tớ buồn ngủ lắm." cô ta đâu dễ dàng gì ngủ một cách ngon lành như thế, vẫn muốn ngủ thêm một tí nữa.
Thật không muốn dậy tí nào, trời bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn sáng, Lâm Tri Hiểu đang làm gì thế!
"Nhiễm Nhiễm, xảy ra chuyện lớn rồi!" Lâm Tri Hiểu có chút khó xử, nhưng mà đã thốt ra rồi.
Hết cách rồi, vì cô là thai phụ mà, cuộc sống quá nhiều quy luật, lúc ngủ rất dễ dậy, nửa đêm thức dậy bụng đói, ăn tí thức ăn, lướt weibo là điều cô hay thích làm.
Tuy rằng người nào đó vì điều này có chút cằn nhằn.
Nhưng mà lại không ngờ rằng nửa đêm lướt weibo lại phát hiện việc lớn!
Thực ra nghĩ rằng cô ta vẫn còn đang ngủ, nhưng mà bản thân đã biết nên không muốn nói ra, trong lòng cô thật sự không thoải mái, đặc biệt là Nhiễm Nhiễm, không muốn cô ta bị mơ hồ không biết gì cả, ngày mai nhất định sẽ biết thôi mà.
"Việc gì thế?" Bùi Nhiễm Nhiễm nghe chính miệng cô ta thốt lên việc lớn, thế là đành chầm chậm ngồi dậy.
Cô ta bật đèn đầu giường, dựa vào giường, nhìn thời gian, mới 4 giờ sáng, cô ta có thể thông cảm Lâm Tri Hiểu dậy vào giờ này, nhưng mà vào giờ này gọi điện dùm cô ta, ắt cô ta sẽ càng lý giải hơn thôi.
"Cậu và Đại Boss vẫn chưa ly hôn chứ? Trên mạng tung rất nhiều tin đồn rằng hai người đã ly hôn rồi, vả lại còn có tin nói rằng Đại Boss và Diệp Mộ Yên cùng nhau đi xem nhà, có thể nói là Đại Bos đã mua nhà cho người phụ nữ đó, Cảnh lão phu nhân cũng ở đó, bây giờ có thể nói rằng Diệp Mộ Yên đã gặp gia trưởng rồi, sắp trở thành bà Cảnh rồi!"
Lâm Tri Hiểu nôn nóng bồi hồi, nói chuyện lại không hiểu trọng điểm, nói chung là sốt ruột đến cái gì cũng muốn nói cho Nhiễm Nhiễm biết.
"Tớ biết rồi, chuyện của chúng tớ cậu không cần lo lắng quá, tớ sẽ giải quyết thôi." Bùi Nhiễm Nhiễm nói xong liền tắt máy.
Nói xong ném điện thoại xuống giường, tắt đèn đắp mền ngủ tiếp.
Và phía bên đó, Lâm Tri Hiểu nghe phía điện thoại vọng lại tiếng tút tút tút, lo lắng nghiên đầu nhìn Thích Thịnh Thiên, "chồng ơi, sao đây? Đại Boss và Nhiễm Nhiễm sẽ không thật sự ly hôn chứ?"
"Không đâu, em yên tâm, em nên đi ngủ nữa đi." Thích Thịnh Thiện lấy cái điện thoại trên tay cô tắt nguồn, "từ lúc này bắt đầu, không được gọi điện thoại nữa!"
Lâm Tri Hiểu lập tức từ chối, "không được! em không muốn! anh còn phải gọi điện thoại cho em đấy! vẫn còn ba mẹ, sao anh lại độc tài chuyên chế, anh thử mang bầu giống em đi, bản thân vốn dĩ đã nhàm chán lắm rồi, tâm trạng lại buồn phiền, anh lại không cho em thay đổi tí lực chú ý, anh đợi đi, em nhất định sẽ khiến Tiểu Mật Nguyệt ăn hiếp anh cho mà xem!"
Cô ta đi lại không tiện, ngày nào cũng ở nhà, thấy rất buồn chán, nếu không được ra ngoài hít thở không khí bên ngoài, e rằng sẽ bị trầm cảm mất.
Thích Thịnh Thiên đặt điện thoại xuống, ôm vai cô, thân mật đến gần cô ta, "Vợ yêu......"
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
133 chương
177 chương
33 chương
45 chương
41 chương