Cảnh thị.
Cảnh Thần Hạo kết thúc buổi họp, về đến văn phòng, đã được thông báo có Tô Nhược Nhã đang đợi anh ta.
Anh ta quay người, đi đến phòng khách.
Tô Nhược Nhã nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đi vào, thì lập tức đứng lên, “Hạo nhi, tiếp theo đây chắc con không có bận gì chứ! Theo mẹ đến 1 nơi!”
Cảnh Thần Hạo ngừng bước, cúi đầu nhìn bà: “Đi đâu?”
“Đi đi rồi con sẽ biết, Tô Nhược Nhã cầm cái túi xách lên, “Có phải Nhiễm Nhiễm không ở đây, nên con không vui?”
“Con...đúng là tâm trạng không được tốt, mẹ muốn đi chỗ nào cũng được, con gọi ba đến đón mẹ.” Đúng là tiếp theo anh không có việc gì, nhưng không muốn rời khỏi công ty.
“Hạo Nhi, Nhiễm Nhiễm là đứa hiểu chuyện, nó sẽ hiểu mà, giờ nó đang giận, con làm gì cũng không có tác dụng, không bằng con cứ đến nơi này với ta trước, ba con không thể đi, chỉ có con có thể!” Tô Nhược Nhã cản trước mặt anh, “Hạo nhi!”
“Mẹ, con thật sự...”
“Đi đi, đi thôi!” Tô Nhược Nhã kéo cánh tay anh, “Mẹ là phụ nữ, phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, Nhiễm Nhiễm yêu con như thế, không thể cứ thế bỏ con.”
Cảnh Thần Hạo không nói gì, cứ vậy theo sau bà, giờ anh cảm thấy có mối nguy lớn.
Nhiễm Nhiễm thích anh, quan tâm anh, rõ là vừa mới chia tách, còn làm cơm cho anh ăn, tối biết anh biến mất còn ra ngoài tìm anh, nhưng bên cạnh cô giờ có người đàn ông khác.
Thậm chí anh vừa nhận được tin tức trong cuộc họp, giờ Nhiễm Nhiễm làm việc cho Tề Viễn Dương, bọn họ trước đây ở cùng nhau, Nhiễm Nhiễm vừa đi khỏi, nhanh như thế đã trở lại Te.
Trong lòng anh khó chịu không nói nên lời, nhưng biết mình phạm sai, anh đâu có tư cách trách Nhiễm Nhiễm, huống hồ cô không ngoại tình, không làm gì có lỗi với mình.
Đêm đó nếu cô ở chung với Tề Viễn Dương, cô nhất định sẽ không đi tìm anh.
2 người đó cứ thế đi ra xe không nói với nhau câu nào, con của mình từ nhỏ lạnh lùng, bà cũng hết cách, đợi xíu đến nơi đó thì...
Giờ bà càng không dám nói, rõ ràng con mình làm sai, mà sao giống như mình làm sai thế.
Xe cuối cùng cũng đậu trước biệt thự kiểu Âu màu xanh.
Cảnh Thần Hạo đôi mắt tối sầm lại nhìn qua cánh cửa xe, “Mẹ thích, mua là được, không cần con đến xem.”
“Vậy con vào xem trước đi!”Tô Nhược Nhã xuống xe trước.
Tài xế mở cửa cho Cảnh Thần Hạo, nếu đã đến, anh vẫn nên vào xem!
2 người đi vào, Cảnh Thần Hạo nhìn bà 1 cái, “Không muốn ở nhà cũ nữa ư?”
“Hạo nhi, chỗ này cũng không tệ đúng không?” Tô Nhược Nhã không trả lời câu hỏi của anh, mà lái qua 1 câu hỏi khác.
“Miễn cưỡng.”
“Trong miệng con nghe được hai từ này, tức là nó cực tốt rồi.” Tô Nhược Nhã vẫn có chút hiểu về con trai.
Cảnh Thần Hạo nhìn phía trước biệt thự, bên trong bố trí khá thanh tịnh tươi mới, ba tầng sau có trồng hoa hướng dương, lúc này gió thổi qua, những bông hoa vàng kim đung đưa nhè nhẹ trong gió.
“Mẹ thích là dược.” Cảnh Thần Hạo đứng giữa vườn hoa, nhìn hoa hướng dương trước mặt.
“Vấn đề không phải mẹ thích, mà là...” Tô Nhược Nhã nghe thấy tiếng xe hơi, nhìn Cảnh Thần Hạo cái, rồi đi vào trong.
Cảnh Thần Hạo nghe thấy tiếng xe hơi, chẳng lẽ là Nhiễm Nhiễm?
Anh đứng yên tại chỗ, không biết mình có nên ra không, gặp cô sẽ nói gì?
Sau đó, anh cứ đứng ngồi không yên, lại nghe thấy giọng nữ mà anh ghét nhất.
“Bác gái, thật không cần, con không cần biệt thự, con cũng không muốn An An ở đây, thật không cần bồi thường, sinh con là con tự nguyện!”
Giọng của Diệp Mộ Yên vọng lại từ đằng sau, đôi tay của cô từ từ nắm chặt, mặt cô lạnh lùng đi vào bên trong.
Tay của Diệp Mộ Yên vẫn ẵm An An, nó chưa ngủ, mà mở to đối mắt xanh lơ, hiếu kỳ nhìn hoa hướng dương.
Tô Nhược Nhã không muốn làm phiền An An, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi.
“Cô Diệp, dù sao An An cũng là cháu của Cảnh Gia, nhà chỉ là 1 phần nhỏ thôi, hoàn cảnh ở đây không tệ, hay là tối nay bắt đầu ở đây đi! Tôi đã kiểm tra chỗ này, tui là biệt thự ngoại ô, nhưng lại đông người, lại không ồn, gần đó mới xây 1 căn nhà, gần đây còn sửa đường, nơi này thích hợp cho sự trưởng thành của An An.”
“Bác gái, cảm ơn ý tốt của bác, con thấy không cần, An An đã quen với cuộc sống như thế, mà thời gian con ở ngoài thì nhiều.” Diệp Mộ Yên vẫn cứ từ chối, trước mặt người nhà họ Cảnh, cô dường như luôn từ chối.
“Cô Diệp, cô suy nghĩ thêm đi...”
“Không cần suy nghĩ, nếu cô ta không cần thì đừng để ý cô ta.” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng đứng trước mặt bọn họ, “Con còn có việc, con đi trước.”
“Hạo nhi, đợi đã.” Tô Nhược Nhã đi nhanh 2 bước, cản anh lại, “An An dù gì cũng là con của con, con có thể không quan tâm cô Diệp, nhưng ngay đến con mình con cũng bỏ mặt sao?”
“Bà nhớ cháu, có thể đi thăm Dương Dương Noãn Noãn, trong lòng con nó không phải con của con.” Con của con chỉ có thể do Nhiễm Nhiễm đẻ, ngoài Nhiễm Nhiễm, con của người khác đều không phải của anh.
Cảnh Thần Hạo đang tính đi, Diệp Mộ Yên dịu dàng nói, “Cảnh Tổng, tôi cũng không quan tâm trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng, An An đúng là con của anh, thái độ anh lạnh lùng như thế, An An giờ còn nhỏ, cái gì cũng không biết, nhưng nếu nó lớn lên, nghe anh nói thế, trái tim nhỏ bé của nó sẽ buồn, trước mặt con nhỏ, tôi hy vọng anh đừng nói lời tuyệt tình như thế.”
“Cô Diệp, Vé trước của tuyệt tình là...” Cảnh Thần Hạo quay người nhìn cô, mặt không cảm xúc, “Chúng ta có tình, nhưng chúng ta không có tình, không tồn tại tuyệt tình.”
“Cái này tôi thừa nhận, chunusg ta không có tình cảm, nên không tồn tài vấn đề tuyệt tình, nhưng tình cha con không được gọi là có tình sao? Không ngờ nhìn bên ngoài anh lạnh lùng, trái tim càng lạnh lùng hơn, ngay đến con mình cũng không nhận, nếu lúc bắt đầu không tính nhận nó, hà tất phải làm xét nghiệm cha con, tôi là người của công chúng, vì đáp án các người muốn biết, tôi đã bị lộ tin trước công chúng, Cảnh Tổng là người tuyệt tình,còn là người ích kỷ, chưa bao giờ suy nghĩ cho người khác.” Diệp Mộ Yên không sợ hãi nhìn vào anh, không vì sự lạnh lùng của anh mà khiếp sợ.
“Cô muốn tôi làm gì cho cô?” Cảnh Thần Hạo hỏi thẳng.
“Làm gì thì không cần, tôi đột nhiên cảm thấy bác gái nói không sai, đây đúng là nơi thích hợp cho An An sống, hôm nay tôi dọn vào, nếu Cảnh Tổng đã không thừa nhận An An là con, sau này chắc không muốn đến thăm nó, hy vọng sau này Cảnh Tổng không làm phiền chúng tôi.” Diệp Mộ Yên nhẹ nhàng vỗ vai An An đang ngáp ngủ kia.
Cảnh Thần Hạo không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận rồi đi khỏi.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
133 chương
177 chương
33 chương
45 chương
41 chương