Bùi Nhiễm Nhiễm không trả lời, lại nghe thấy tiếng của chị, “ Có cần chị giúp không? Hợp đồng của Cảnh Thị đã đến hạn rồi.”
Bùi Nhiễm Nhiễm lắc đầu, “ Không cần, mặc dù là tập đoàn Âu Á của lúc trước, nhưng ngành hàng của te không chỉ có đá quý và ngọc bội hơn nữa Tề Viễn Dương cũng không đầu tư để phát triển mạnh, đương nhiên nếu như có điều gì cần em nhất định sẽ tìm đến chị.”
“ Nếu như vậy thì chị yên tâm nghỉ phép đi du lịch rồi, tạm thời mọi việc trong nước giao cho Quy Hảo quản lý.” Còn chuyện về Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo thì cô không cách nào nhúng tay.
Cũng không quản được, phát sinh chuyện như vậy, bất cứ một người phụ nữ nào cũng không chịu được.
“ Chơi vui vẻ nhé.” Bùi Nhiễm Nhiễm cười đáp.
Cô chỉ đột nhiên nghĩ đến, năm ngoái cô cũng định đi chơi một chuyến với Cảnh Thần Hạo, định đi trăng mật nhưng đã lâu như vậy vẫn chưa đi được, khả năng sau này cũng không còn cơ hội nữa.
Hai người đứng bên ban công khá lâu, chiếc cốc trên tay vivian đã vơi một nửa, cô mới từ tốn nói, “ Em có từng nghĩ đến, khả năng có sự cố?”
Đương nhiên cô đã từng nghĩ đến, nhưng tạm thời cô vẫn chưa thể nghĩ ra rốt cục thì sự cố nào có thể dẫn đến một kết cục như vậy.
“ Mọi chuyện đều quá trùng hợp, ngẫu nhiên đến độ tất nhiên.” Vivian lại ngoảnh đầu nhìn cô, “ Nhưng, em cứ giận cậu ta đi! Nếu cậu ta thật sư yêu em, cậu ta sẽ tìm cách giải quyết, nhất định không để em phải chịu tủi thân đâu.”
“ Mong vậy.” Cô chỉ sợ sự trùng hợp kia mới là sự thật.
“ Chăm sóc cẩn thận cho Dương Dương Noãn Noãn, có chuyện gọi điện cho chị, đi đây.”
Bùi Nhiễm Nhiễm tiễn Vivian, đầu cô vẫn nhớ đến những lời khi nãy, nếu như chuyện này không giải quyết ổn thỏa thì cô và Cảnh Thần Hạo sẽ ra sao đây?
Tự suy nghĩ cũng chẳng thể ra được đáp án, nếu cứ như vậy tha thứ cho anh ta thì cô cũng cảm thấy khó chịu, khó lòng chấp nhận.
Mới chớp mắt đã đến thứ hai, cô đưa Dương Dương Noãn Noãn đến mẫu giáo rồi đến te báo danh.
Nhìn tòa nhà vốn được gắn tên tập đoàn Âu Á, nay biến thành te, cô cảm thấy đôi chút bâng khuâng.
Bất giác, cô đã trở về được gần 2 năm rồi, tập đoàn Âu Á giờ cũng không còn nữa, Âu Dương Lập thì ở tù.
Sau khi anh ta vào tù, chính cô cũng chưa từng đến thăm anh, và cũng không hề có ý định đó, không cần thiết phải vậy.
Cô khá quen với tập đoàn Âu Á, định sau khi vào sẽ đến thẳng văn phòng của Tề Viễn Dương vì chính anh ta nói, đến thì qua thẳng văn phòng anh ta để báo danh.
Cô sẽ không nuốt lời.
Và còn đến thẳng văn phòng của anh ta!
Cô vừa vào đại sảnh đã có lễ tân xinh đẹp chào hỏi, “ Bùi tiểu thư, chủ tịch dặn tôi mời cô lên gặp.”
“ Cảm ơn.”
Cô đi theo lễ tân lên lầu, cô còn tưởng rằng văn phòng của Tề Viễn Dương cũng là căn phòng của Âu Dương Lập khi trước, nhưng không phải.
Anh ta mở một văn phòng khác, vừa bước vào đã là một vách tường trống rỗng, nhìn như kiểu sắp đổ xuống vậy.
Đúng là phong cách của Tề Viễn Dương.
Cô đã quen và không lấy gì làm lạ.
Tề Viễn Dương đang ngồi thong thả tựa mình trên chiếc ghế da, đôi mắt bồ câu chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính, nghe tiếng bước chân cô, anh không ngẩng đầu cho đến khi cô hoàn toàn bước vào, anh mới ngẩng mặt nhìn.
“ Bộ trưởng Bùi, hoan nghênh hoan nghênh.”
“ Tề tổng.” Cô khách sáo, “ Tôi đã đến để báo danh rồi, nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép!”
“ Vội gì? Lát nữa có cuộc họp, chúng ta cùng đi, còn 5 phút nữa.”
“ Hội nghị gì vậy? Tôi có cần chuẩn bị gì không?” Ngày đầu tiên đến làm đã phải làm việc, hơn nữa lại không biết nội dung cuộc họp là gì.
Rõ ràng Tề Viễn Dương biết mà lại không nhắc cô.
“ Không cần chuẩn bị gì cả, chắc chắn cô hiểu khá rõ.” Tề Viễn Dương tắt máy tính, đứng dậy tiến về phía cô, “ Có cần tôi đích thân đưa cô đi làm quen chỗ làm mới?”
“ Không cần đâu, tôi tự được.” Cô cảm thấy không việc gì phải giữ cự ly với anh ta.
“ Anh để tôi làm bộ trưởng, người bộ trưởng tiền nhiệm không phải bị anh cách chức rồi chứ?” Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy Tề Viễn Dương tuyệt đối có thể làm ra những chuyện như vậy.
Tề Viễn Dương nhếch lông mày, “ Cô đoán xem......”
Cô đoán?
Cô không muốn đoán!
Nhưng Tề Viễn Dương đi trước, anh rời khỏi văn phòng nên cô cũng chẳng việc gì để tiếp tục ở lại đó.
Cô đi theo anh ta loanh quanh cả tầng lầu đó, sau đó không ngờ anh giới thiệu lại một vòng cho cô, đương nhiên chỉ giới thiệu qua loa thôi.
Cô cố gắng giữ nụ cười công nghiệp của mình, Tề viễn Dương giờ là sếp của cô, cần phải cười, nên nhắm một mắt mở một mắt với những trò đùa con nít của anh ta.
Đã quá 5 phút, nhưng anh ta vẫn chưa đến phòng họp.
“ Tề tổng, chúng ta nên đi họp rồi.” Cô nhắc nhở khi theo sau anh.
“ Nhiễm Nhiễm, cô tốt quá, tôi gần như quên mất rồi.”
Anh ta quên cái đầu tôi đó! Cố ý!
Họ cùng nhau bước vào thang máy, phòng họp ở tầng trệt.
Nhưng Tề Viễn Dương khi chưa đi đến thang máy, anh ta đã bước xuống thang bộ rồi, chỉ có một tầng nên cô cũng đi theo anh.
Ở nơi nghỉ của cầu thang, anh đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn cô, “ Cô có phát hiện, thực ra cô hợp làm thư ký cho tôi hơn không, khi nãy tôi đưa cô đi xem lâu như vậy, có chọn được phòng nào ưng ý không?”
Trên mặt, cô vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, “ Không hề, tôi vẫn muốn làm bên phòng kế hoạch hơn, nếu như Tề tổng cứ muốn tôi làm thư ký cho anh, có thể tôi sẽ cân nhắc không làm việc tại te nữa.”
Cô đã từng nghe nói rồi, lúc Tề Viễn Dương còn ở nước ngoài, anh ta có tiếng là biến thái, chỉ riêng thư ký đã mười mấy cô, cô nào cũng là chân dài, kiều nữ, nhưng những mỹ nữ đó gần như ngày nào cũng nói xấu anh ta.
Có thể tưởng tượng làm thư ký cho anh ta phải chịu khó khăn áp lực đến đâu.
Hơn nữa ngày nào cũng phải nhìn thấy anh ta, mặc dù đẹp trai rạng ngời thật nhưng nhỡ đâu nhìn nhiều lại thành nản.
“ Cô lợi hại, vẫn là công việc mà cô thích, tôi tưởng cô ở Cảnh Thị làm thư ký lâu như vậy nên rất quen với công việc thư ký rồi.” Anh ta thong dong quay người đi, hai tay đút túi, tiếp tục xuống lầu.
Khóe miệng Bùi Nhiễm Nhiễm bất giác giật giật, thích làm thư ký?
Đó là bởi vì làm thư ký của Cảnh Thần Hạo thôi, không phải của anh ta!
Khi hai người cùng bước vào phòng hội nghị, mọi người đều đã đông đủ.
Hai người vừa bước vào đã nghe tiếng xì xầm to nhỏ, cô còn nghe thấy tên của Cảnh Thần Hạo.
Hình như giờ cô nổi tiếng thật rồi, sau khi Tề Viễn Dương ngồi xuống thì chỉ còn một vị trí trống, hơn nữa còn ở bên tay phải của anh ta.
Cô không ngập ngùng mà ngồi xuống đó. Trước mặt đã để sẵn tập tài liệu rồi.
Trên gương mặt cô vẫn là một nụ cười chuyên nghiệp, “ Chào mọi người, tôi là Bùi Nhiễm Nhiễm, tân bộ trưởng bộ kế hoạch, sau này sẽ làm việc cùng mọi người, mong được hợp tác vui vẻ.”
“ Cô Bùi khách khí quá! Phải nhờ cô chỉ giáo nhiều!”
“ Vị trí bộ trưởng phòng kế hoạch đã trống lâu rồi, cuối cùng cũng có người ngồi!”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
133 chương
177 chương
33 chương
45 chương
41 chương