<img alt="" src="https://i.imgur.com/oa3tKLh.jpg?1" data-pagespeed-url-hash=1000251109 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
<img alt="" src="https://i.imgur.com/3UrG00F.jpg?1" data-pagespeed-url-hash=26510036 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Trên đường trở về nhà, Lâm Tri Hiểu không nói gì, thực ra cô không biết nói cái gì.
Thích Thịnh Thiên không có ngoại tình!
Cô ta lại gặp ngay vấn đề kích thủ rồi.
Vấn đề thân gia thân thế không phải là cô muốn là được.
Cô ta không có cách nào lựa chọn sự xuất thân cho mình, nhưng cũng không thể vì Thích phụ không đồng ý là cô bỏ anh ta được.
Bọn họ vừa mới kết hôn thôi.
"Hiểu Hiểu, anh......" Thích Thịnh Thiên không nói nên lời.
Thực ra anh ta và người nhà có quan hệ không tốt, việc kết hôn thực sự anh ta cũng không đề cập với người nhà qua.
Anh trai của anh ta sẽ có cách biết thôi, bởi vậy hôm nay phát hiện Lâm Tri Hiểu biến mất.
Anh ta tự lại tìm cô.
Điện thoại của cô ta cũng đã được gắn định vị, lúc nào cũng có thể tìm thấy cô ta.
"Anh nói đi, em nghe, và sẽ không giận anh đâu, cho dù có giận cũng không phải giận anh, là giận ba anh thôi." Cô ấy cười nhẹ nhàng nói.
"Ừm, cái này thì được, em cứ giận ông ta đi, không sao cả, giận sao cũng được." Thích Thịnh Thiên cắt ngang, anh ta đã cưới một cô vợ thật sự thoáng đãng.
Những người khác nếu mà gặp tình trạng như vậy thì đã cao chạy xa bay, nhưng cô ta lại rất bình tĩnh.
"Anh và bác ấy quan hệ không tốt à, tại sao?" cô ta vừa mới nhìn phản ứng của hai người và cảm thấy không được tốt lắm.
"Quan hệ của anh và ba rất xấu." anh ta nhìn con đường phía trước, nhưng mà anh ta rất muốn nói tình hình của nhà mình cho anh ta biết.
Nhưng mà Hiểu Hiểu......
Cô ta là vợ của mình mà, sẽ biết thôi.
"Anh......" Thích Thịnh Thiên cố ý giằng giọng, nghiên đầu nhìn cô ta, phát hiện cô ta không chớp mắt đang nhìn anh ta.
Anh ta thích cảm giác cô nhìn anh ta chăm chú.
"Hiểu Hiểu, thực ra anh ta con riêng......em tin không?"
"Tin! Nhìn bộ dạng anh rất giống." cô ta đùa giỡn thôi, tuyệt đối là đùa giỡn thôi mà.
"Anh giống chỗ nào?"
"Anh nói thì em tin thôi, anh đừng phụ lòng tin của em." Cô ta chưa từng suy nghĩ đến cái vấn đề đó.
Thích Nhị Thiếu là con rơi của Thích lão gia à?
Trước giờ chưa nghe qua lời truyền như thế.
"Hiểu Hiểu, em thật dễ bị gạt."
"Anh......" cô ta giang tay gần cánh tay đang lái xe, thật sự rất muốn ngắt tay anh ấy.
"Thôi rồi, kết hôn rồi lại không nỡ xử anh, không vui." Cô ta thu hồi tay lại, dựa vào lưng ghế suy nghĩ những gì anh ta vừa nói.
Thích Thịnh Thiên là con rơi, là con rơi à?
Đây là chuyện của mấy năm trước rồi!
Nhiễm Nhiễm có biết không?
Đại Boss có biết không?
Hay là họ đều biết hết rồi chỉ có cô ta không biết thôi?
Thích Thịnh Thiên không nói chuyện, cô ấy nhất định tìm một cơ hội hỏi những người kia.
Đến Cảnh Thị, vừa xuống xe, Thích Thịnh thiên quan tâm nhìn cô ta, "em mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một tí không?"
"Cho dù muốn nghỉ ngơi cũng phải đi vào phòng làm việc nghỉ ngơi chứ, chả lẽ lại nghĩ ngơi ở nơi đậu xe này à?" cô ta trợn mắt nhìn Thích Thịnh Thiên một cái, bèn đi vào trong.
Cô ta quả nhiên là một thai phụ tiêu chuẩn mà, sợ cô ta sẽ mệt mỏi.
"Không cần, em vẫn thích ở trong công ty thôi, ở nhà một mình rất là buồn." ở trong công ty cô ta cũng có thể tìm Nhiễm Nhiễm nói chuyện, đặc biệt là có thể lãnh giáo một chút kinh nghiệm.
Nhiễm Nhiễm một mình giữ hai đứa con, trong khi cô thì cái gì cũng không biết, đương nhiên phải học hỏi nhiều.
"Tốt." Thích Thịnh Thiên đành chịu, tâm trạng của phụ nữ mang thai cần phải được quan tâm chăm sóc!
Anh ta phải nghe cô ta, tâm trạng cô không được tốt, cô ta mới là quan trọng.
Sau khi Lâm Tri Hiểu về đến văn phòng, bị Thích Thịnh Thiên bắt buộc phải ngủ trưa, cô ta vẫn không có cách nào ngủ trong phòng làm việc của anh ta.
Trong lòng luôn nghĩ ngợi đến việc anh ta nói trên xe, vẫn không thể nào tập trung tinh thần ngủ được, vẫn ngủ không được.
Lặng lẽ mè nheo đứng dậy, khi đi ra phát hiện anh ta không có mặt trong phòng làm việc, trực tiếp đi ra ngoài
Mục đích nơi đến của cô ta là phòng làm việc của Bùi Nhiễm Nhiễm.
Trực tiếp mở cửa đi ra, không có một chút nghi ngờ gì cả, lại đóng cửa lần nữa, khóa trái, cứ làm liên tục.
Bùi Nhiễm Nhiễm thấy hành động liên tục này của cô ta, đặt cây bút trên tay xuống, kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh ra, "cô cẩn thận tí, đừng đi nhanh quá, ba tháng tiền sản là rất quan trọng."
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương