Bước chân của Bùi Nhiễm Nhiễm dừng lại, quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lung của anh ấy, “Cảnh tổng, anh để em đi xem thử.” Boss lớn: “......” Cuối cùng trơ mắt nhìn bà xã yêu quý rời khỏi, anh không nên nói. Bùi Nhiễm Nhiễm đi đến cửa phòng làm việc của Thích Thịnh Thiên, vốn định trực tiếp đẩy cửa, suy nghĩ một chút vẫn nên gõ cửa một cái. Sau đó cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa còn là tiếng giày cao gót. Cửa phòng làm việc được Lâm Tri Hiểu mở ra, Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ là có chút kinh ngạc, nhìn vào trong một cái. Hai bàn làm việc! Sao chép sáng kiến của Cảnh Thần Hạo? Có chắc là không phải chính anh ấy đem sáng kiến đó nói cho Thích Thịnh Thiên nghe không? “Rất tốt, lúc làm việc vẫn phải có hiệu suất, cố gắng đừng làm sai, tớ đi trước đây.” Cô cảm thấy nếu mình và Cảnh Thần Hạo làm việc chung một căn phòng, cô nhất định không làm được. Sức hấp dẫn của người đàn ông đó quá ghê gớm, cô sẽ nhịn không được nhìn anh ấy. Căn bản không có cách nào chuyên tâm làm việc! Lâm Tri Hiểu thấy cô phải đi, mình cũng đi theo ra ngoài, đóng chặt cửa phòng làm việc. “Sao thế? Không phải tự nguyện à?” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của cô, tò mò hỏi. “Một lời khó nói, nguyên buổi sáng tớ không cách nào làm việc.” Lâm Tri Hiểu có chút oán trách, “anh ta nào đang làm việc chứ!” Một hồi muốn ăn đồ, một hồi muốn xoa bóp, muốn hôn ôm này nọ! Hoàn toàn quấy rầy tới cô! “Tớ biết ngay mà.” Cho nên cũng may cô không có đồng ý với Cảnh Thần Hạo. “Nhiễm Nhiễm, cậu nghĩ cách đi, tớ không muốn làm chung một phòng làm việc với anh ta.” Mới có một tiếng thôi, cô đã sắp chịu không nổi rồi. “Phòng làm việc của tớ rất tốt, có thể chuyển về, Nhiễm Nhiễm, vì không làm chậm trễ công việc của công ty, vẫn là kêu nh ta thả tớ về đi! Hoặc là cậu giúp tớ nói với boss lớn một tiếng, lời của anh ta, Thích Thịnh Thiên chắc chắn nghe theo. “Cậu không cảm thấy bọn họ cá mè một lứa sao?” Cô cảm thấy Cảnh Thần Hạo rất có khả năng sẽ nói bọn họ đều đã ở chung phòng rồi, chi bằng bàn làm việc của cô cũng dọn đến phòng làm việc của anh đi. “Nhiễm Nhiễm, dung từ này hình dung họ không tốt lắm nhỉ? “Hành động này của bọn họ là tốt sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm bình tĩnh hỏi lại, “cậu yên tâm, tớ sẽ nghĩ cách.” “Nhiễm nhiễm, cậu thật tốt, cám ơn cậu!” Lâm Tri hiểu cảm kích cho cô một cái ôm thật lớn. Lúc tách ra còn vô cùng không nỡ, tay phải cầm chốt cửa, phảng phất như bên trong có sóng thần thú dữ vậy. Bùi Nhiễm Nhiễm cũng không nhìn cô nữa, quay người rời đi. Còn lại một mình cô đơn thân độc mã ở lại chiến đấu, cô vừa mở cửa phòng ra, vừa đi vào liền bị ép vào ván cửa. “Suy nghĩ xấu gì đó? Anh đấm bóp cho em, đút em ăn, em còn muốn đi sao?” Sáng sớm anh đã rất siêng năng, kết quả cô lại muốn đi. “Thích tổng, không phải em muốn đi, anh làm như thế thật sự quấy rầy tới công việc của em, không có cách nào tập trung tinh thần.” Hiệu suất làm việc của cô tuột dốc nghiêm trọng. “Không đi là được.” Thích Thịnh Thiên đứng thẳng người, xoay người về chỗ của mình. Cho nên anh vẫn chưa bỏ lời cô nói vào tai mình! Hiện giờ cô chỉ có thể gửi hi vọng vào Nhiễm Nhiễm, cậu ấy thông minh như vậy, nhất định sẽ có cách. Nhưng Lâm Tri Hiểu không nghĩ tới, cách của Bùi Nhiễm Nhiễm chính là lúc bọn họ đi ăn cơm trưa, tìm người trực tiếp dọn đồ đạc của cô về, trong văn phòng cũng phun thuốc làm sạch không khí, một chút xíu mùi thiu của đồ ăn cũng ngửi không thấy. Quả nhiên rất trực tiếp, đơn giản, thô bạo, cũng không thông báo cho Thích Thịnh Thiên biết. Lâm Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ngày càng u ám của người đàn ông bên cạnh, cả người đều cười sáng lạn. “Thích tổng, anh hãy an tâm trở về phòng làm việc của anh từ từ làm việc nha, em sẽ không quấy rầy anh nữa!” Cô vui sướng đi về phòng làm việc của mình, hoàn toàn mặc kệ nét mặt u ám của người đàn ông phía sau. Cho nên phía trên có người cảm giác thực tốt a!  Có Nhiễm Nhiễm giúp cô, cô cái gì cũng không cần lo lắng. Thích Thịnh Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ vui vẻ của cô, cũng không miễn cưỡng cô. Nhưng cảm giác chờ đợi gần nửa ngày phải đi thật không thoải mái! Anh vẫn khá thích lúc làm việc dính nhau một chỗ với cô. Lúc Lâm Tri Hiểu ngồi xuống, nhìn ra cửa một cái, cửa văn phòng đã không còn hình bóng của anh ta. Cô quay đầu nhìn màn hình máy vi tính, vẫn làm việc thật tốt, giờ làm việc không nên nói chuyện yêu đương. ...... Chớp mắt đã tới cuối tuần, Thích Thịnh Thiên nhất định kéo cô đi chơi, cô cũng không còn cách nào từ chối, căn bản từ chối không được. Tối thứ sáu lên một chiếc du thuyền rất to. Sauk hi ăn tối trên thuyền, hai người họ đứng trên boong tàu hóng gió mát về đêm. Tóc của Lâm Tri Hiểu chưa buộc, mặc cho gió lạnh thổi phất phơ, tóc tung bay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thậm chí có vài sợi tóc làm mờ tầm mắt của cô. Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái tay, vuốt tóc của cô, cuối cùng đem tất cả tóc đều túm trong tay, bàn tay của anh tạm thời làm dây buộc tóc. Năm ngoái cắt tóc rồi, đã qua hơn nửa năm tóc dài thêm mấy centimet, nhưng vẫn không phải rất dài. “Không sao, tóc tung bay ở trên mặt lại không đau, anh cầm thế này cũng không thoải mái.” Cô nhẹ giọng nói. “Em không đau, anh đau.” Anh cảm thấy cầm tóc của cô thế này cũng không tệ. Nội tâm cô xoắn một cái, tóc đánh vào người cô, cũng không phải vào người anh, anh ấy còn bị đau. Đau lòng cho mình cũng là cách đau lòng này, ngay cả tóc thổi lên mặt cũng đau lòng. Lâm Tri Hiểu nhìn mặt biển dợn sóng, ánh trăng bạc chiếu sáng, sóng nước lấp lánh, nhìn lại trên biển cái gì cũng không có. “Kể từ sau khi đến bên anh, em không phải đến trễ chính là về sớm, xin nghỉ phép như cơm bữa, chiếc thuyền này ra ngoài, khi nào mới trở về?” Khó trách gần đây Cảnh tổng thêm hai thư ký, cô và Nhiễm Nhiễm chắc là sắp thất nghiệp rồi. “Khi nào trở về do em quyết định.” “Anh dẹp đi! Người trên thuyền không chỉ hai chúng ta, nhiều du khách như vậy!” Cô cũng không muốn bởi vì chính cô, hại chuyến du lịch tốt đẹp của bọn họ biến thành cái gì cũng không có. Thích Thịnh Thiên không trả lời cô, mà là hỏi một vấn đề khác, “em lạnh không?” “Vẫn ổn.” Anh ở bên cạnh làm cô có cảm giác như một cái lò nóng vậy, không lạnh chút nào. Cô nói vẫn ổn, thế nhưng anh vẫn ôm chặt cô. “Anh làm cái gì vậy? Học Titanic à? Em không muốn!” “Anh chỉ muốn ôm lấy em, sưởi ấm cho em.” Cô ấy sẽ không cảm thấy lạnh nữa. “Ừm......” Cô bỗng nhiên cảm thấy chóp mũi ê ẩm, không có cách hô hấp bình thường. Trên boong tàu còn có các du khách khác, bọn họ ôm nhau thế này dường như không tốt lắm. “Em muốn trở về nghỉ ngơi.” “Được!” Bàn tay nhỏ của cô bị anh nắm chặt, hai người xuyên qua dòng người, trở về căn phòng lớn bên trong. Nương theo lấy bên ngoài sóng biển, trong phòng vang lên mặt đỏ tới mang tai thanh âm, nhiệt tình không ngừng. Hôm sau, Lâm Tri Hiểu bị giày vò hồi lâu hơn nửa ngày mới xuống giường được, căn bản không muốn thức dậy, thế nhưng đói bụng, không muốn dậy cũng không được. Hai người cùng nhau ăn cơm, Thích Thịnh Thiên bỗng nhiên đề nghị, “Hiểu Hiểu, muốn chơi lặn nước không?” “Không muốn! Anh đi đi!”Cô vẫn thích đứng trên boong thuyền hơn. “Vậy em muốn làm gì?” Anh rất kiên nhẫn hỏi. - ---------Nhóm dịch Boss – app iNovel------------