Nếu theo như lời đã nói như vậy, thì Nhiễm Nhiễm phải làm sao đây!
Tâm kế thật sự quá thâm sâu
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn ra cửa văn phòng, không nói lời nào.
Lâm Trí Hiểu nhìn vào thần thái trong mắt cô, bất chợt cô cảm nhận sau lưng có tiếng thở dài, cô chậm rãi quay đầu lại, phát hiện ra cửa văn phòng làm gì có người đứng đó.
“Nhiễm Nhiễm, cậu làm tớ giật mình!” cô vỗ nhẹ lên vai của Bùi Nhiễm Nhiễm, “tớ cứ tưởng rằng Thích Thịnh Thiên đã đến, hôm nay trời đổ mưa, cho dù anh ta thật sự có trở lại, thì theo lịch trình làm việc của anh ta, thì có khả năng anh sẽ không quay về công ty”
“Hiểu Hiểu, không ngờ em lại hiểu anh như vậy”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Thích Thịnh Thiên bước vào, cũng không khỏi ngạc nhiên.
Cô thật sự không biết Thích Thịnh Thiên đang ở bên ngoài!
Lâm Trí Hiểu thì trở nên cứng người đi, sau một giây, cô liền phản ứng, cô liền chạy đến đứng sau lưng của Bùi Nhiễm Nhiễm, có tấm bia đỡ này thì cô không còn sợ bất cứ điều gì và cái nhìn của anh ta.
“Tôi nói đều là sự thật, không lẽ sự thật lại không cho người ta nói sao?” cô nhìn chăm chăm vào gương mặt thanh tú của anh, cô phát hiện thật ra mấy ngày không gặp, cô cũng rất nhớ anh.
“Cho, đặc biệt là cho phép em nói, tùy em nói, có muốn bước vào lòng anh nói không?” anh ra nước ngoài để làm thủ tục ly hôn, mấy ngày nay anh cũng rất nhớ cô.
Nhưng cô ấy lại!
Khi nhìn thấy anh lại núp sau lưng chị dâu, núp thì không nói, đằng này lại còn nói xấu sau lưng anh.
“Tôi đây lại không cần người đàn ông đã có vợ!” cô lại tiến sát gần bên Bùi Nhiễm Nhiễm hơn nữa, cuối đầu rụt rè nhìn Nhiễm Nhiễm và nói: “Nhiễm Nhiễm, cậu phải cứu tớ”
Cô muốn cứu như thế nào?
Thích Thịnh Thiên nghe cách cô xưng hô, anh tức giận đến nghiến răng, anh chỉ muốn kéo cô vào lòng, và tét vào mông cô ta, dù biết rằng tờ giấy chứng nhận kết hôn nào đó hoàn toàn không được thừa nhận trong nước, còn không nói bất kì điều gì, để lại anh đơn độc một mình.
Sau khi anh và Trần Nhan ly hôn, hình ảnh đầu tiên Trần Nhan nhìn thấy là nụ cười đắc ý của anh, cười đến rơi nước mắt!
Cả hai người họ đều không thích nhau, ly hôn là việc làm cả hai đều cảm thấy hạnh phúc, cho nên anh cũng cười trong vui mừng.
Sau đó Trần Nhan nói với anh rằng, thật ra giấy chứng nhận kết hôn của họ không có hiệu lực phát lý ở nước ngoài, và sẽ không được thừa nhận trừ khi họ nhận thêm một giấy chứng nhận kết hôn khác ở trong nước.
Anh nghe đến đây trong lòng đã rất tức giận, nhưng còn một điều khiến anh càng thêm tức giận.
Trần Nhan nói với anh rằng Lâm Trí Hiểu cũng đã biết được điều đó, chị dâu cũng đã biết, anh Hạo có thể cũng biết, thế mà những trong số những người đó lại giấu anh!
“Đến đây, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng” anh từng bước tiến sát gần Hiểu Hiểu.
“Em không muốn nói chuyện rõ ràng với anh, giữa hai chúng ta cũng không có chuyện gì để nói” Lâm Trí Hiểu lắc đầu từ chối.
Lúc nãy cô vừa nói xấu anh, lại không gặp nhau mấy ngày, họ có chuyện gì để nói?
Không nói không nói, kiên quyết không nói.
Thích Thịnh Thiên giống như không nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi ở đó vậy, anh vẫn không dừng bước, “em nói là muốn làm người thứ ba mà, người thứ ba thì dĩ nhiên là phải.... ôm ấp”
Đề tài này quả thật không thích hợp chút nào khi có sự hiện diện của người khác.
Sau đó, Bùi Nhiễm Nhiễm đứng dậy, cô đang muốn thoát khỏi nơi đó, thì áo cô lại bị Lâm Trí Hiểu níu lại, cô quay đầu lại nhìn thấy gương mặt bé nhỏ thật đáng thương của Lâm Trí Hiểu, “Nhiễm Nhiễm...”
“Ngoan, hãy nói chuyện rõ ràng, không có gì là không thể giải quyết được” cô kéo lại áo của mình, sau đó cô lặng lẽ rời khỏi vản phòng.
Khi bước đến gần cửa phòng, cô đột nhiên dừng bước, “à.... hai người nên trở về văn phòng làm việc của mình để nói chuyện thì hơn!”
Cô không muốn văn phòng làm việc của mình có thể trở thành một nơi cho cô tập thể dục, nhưng hiện giờ cô muốn đi đến một nơi quỷ quái nào khác.
Thêm vào đó, đêm qua cô đã không ngủ, cô không thể tưởng tượng được cô sẽ phải đối mặt với loài ác thú nào!
Bùi Nhiễm Nhiễm vừa đi khỏi, không khí trong phòng bỗng trở nên lắng xuống.
Lâm Trí Hiểu không dám lui về phía sau, nếu như lùi thềm nữa thì sẽ đụng tường rồi.
Cô không phải một lần bị Thích Thịnh Thiên ép vào tường, thôi thì hãy cách xa cô càng xa càng tốt thì hơn.
“Tự bước đến đây” Thích Thịnh Thiên đột nhiên dừng bước, nhìn cô đang co rúm người, “nhanh lên”
“Tại sao tôi phải nghe anh, tôi không muốn!” cô không muốn bước đến, càng không muốn phải nghe lời anh.
“Vậy thì anh bước qua nhé” anh không để cho cô tiếp tục chạy, trong văn phòng này thì cô có thể chạy đi đâu được.
“Anh không được qua đây, đàn ông đã có vợ thì hãy cách xa tôi ra càng xa càng tốt!” hai tay cô che lại ngực mình, nhìn anh tỏ vẻ cảnh giác, “hiện giờ đang trong giờ làm việc, tôi còn nhiều việc phải làm”
“Em không có”
“Tôi có!” cô từ từ lui về sau, cuối cùng vẫn nằm trong tầm mắt của anh, cho đến khi sát tường.
Thích Thịnh Thiên nhìn thái độ của cô, từ từ xếch mép miệng, “giấy kết hôn và đơn ly hôn, em muốn xem cái nào?”
“Cái gì mà giấy kết hôn và đơn ly hôn? Tôi đều không muốn xem” cô lại không có!
“Bắt buộc phải chọn một thứ”
“Tôi không chọn, tôi không muốn chọn!” cô càng không muốn bị anh sắp đặt, nhất định phải lấy lại khí thế của bản thân.
Vài bước sải chân của Thích Thịnh Thiên đã tiến đến trước mặt cô, Lâm Trí Hiểu chuẩn bị tẩu thoát lại bị anh giữ lại rồi.
“Buông ra!” mặt cô đanh lại, nghiêm túc nhìn anh.
Thích Thịnh Thiên cúi đầu đối mặt cô, gương mặt điển trai từ từ áp sát gần mặt cô, “buông ra cũng được, giấy kết hôn và đơn ly hôn, em muốn xem cái nào?”
Anh rốt cuộc đang muốn làm gì!
Cô cười toe toét, trả lời với giọng điệu bất cần, “giấy kết hôn của anh tôi cũng đã xem qua rồi, giờ còn xem gì nữa, không xem!”
“Vậy thì xem đơn ly hôn vậy”T hích Thịnh Thiên một tay đưa vào túi quần, lấy ra một mảnh giấy mỏng manh đưa lên trước mặt cô, “thứ em muốn nhìn thấy đây”
“Ngoài ra, bạn bè nhắc nhở em, nếu như chúng ta có kết hôn thì trên giấy chứng nhận sẽ không thể hiện ly hôn, về mặt này....” anh cố tình đưa tờ đơn ly hôn lên trước mặt cô, “em hiểu rõ hơn anh mà”
“Ê...ê...” mắt cô gần như sắp lé rồi bởi vì anh ta áp quá gần.
“Tôi làm gì mà hiểu rõ hơn anh, tôi không biết gì hết” cô giả vờ ngốc nghếch, lần này cô cần phải giả ngốc thôi.
“Em không biết, có cần anh bù đắp lại tri thức cho em không, và cũng chuẩn bị cho cuộc hôn nhân của chúng mình” anh có thể nói một cách chi tiết với cô.
Đơn ly hôn trước mặt cô vẫn chưa được nhìn rõ, đã bị anh quẳng lên bàn của Bùi Nhiễm Nhiễm, cô lại bị anh ôm chặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ mĩm cười và nhìn vào gương mặt điển trai gần như gang tấc của anh, cô đột nhiên bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều, “Thích tổng, tôi thật sự còn rất nhiêu rất nhiều việc phải làm! Cầu xin anh hãy giang tay, buông tha tôi ra! Được không?”
“Giang tay đến vị trị nào?” vừa dứt lời anh giơ một tay lên và nhìn cô, mỗi một vị trí trên cơ thể cô anh đều đã đụng đến.
“Anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không! Đơn ly hôn tôi cũng đã xem rồi, chúc mừng Thích tổng được trở lại tự do, anh có thể vui vẻ tìm cho mình một người bạn gái tốt rồi!” cô nhẹ nhàng thả đôi tay mình đang che trên ngực, hai tay nắm chặt áo mình, và đôi mắt bỗng nhiên quay cuồng, cô đang tìm cách để được thoát ra ngoài.
“Anh đã tìm được rồi” anh đã tìm được cô rồi!
“Ồ, thế à! Nhưng hiện giờ tôi không có thời gian, đợi khi nào tôi rãnh rỗi, thì anh hãy đến, được không?” cô đang cần ổn định lại tâm trạng, thật ra cô rất muốn hỏi tại sao Trần Nhan đột nhiên lại đồng ý ly hôn!
“Được, tối nay cùng nhau dùng cơm” anh đã không gặp cô quá lâu rồi, anh rất nhớ cô.
“Không được, tối nay tôi phải tăng ca!” cô cự tuyệt!
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương