Cô từ từ nhìn sang người đàn ông bên cạnh, đêm nay nhất định không cho anh ta vào nhà!
Thích Thịnh Thiên nháy mắt tỏ vẻ đắc ý, thân mật kề sát vào cô và nói, “Hiểu Hiểu, em còn muốn gọi gì thêm không?”
“Anh cũng đã chọn rồi, còn hỏi tôi làm gì, không lẽ anh không chọn những món tôi thích hay sao?” nếu như anh không hiểu cô, thì người bạn trai này có xứng đáng được tồn tại trong tim cô nữa không?
Có phải cần thay đổi rồi không?
“Tất nhiên là có” anh vừa dứt lời, nhân viên phục vụ đã đưa món ăn lên.
Nhưng Trần Nhan vẫn chưa thấy đến, có khi nào cô ấy không đến không?
Lâm Trí Hiểu nhìn các món ăn thật tinh tế trước mặt mình, sau đó nhìn người đối diện là Tiết Mộ với dáng vẻ không có gì là nôn nóng bồn chồn, anh ta đã cầm dao nĩa chuẩn bị thưởng thức.
Có phải đối tượng anh phải gặp mặt đêm nay đã bị anh tách ra khỏi tâm trí hoàn toàn.
Cô chậm rãi nhìn sang người đàn ông bên cạnh và nói, “anh có cần gọi điện cho Trần Nhan hỏi thăm xem sao?”
Cô không có số điện thoại của Trần Nhan, nên chỉ còn biết hỏi Thích Thịnh Thiên.
Cô thậm chí còn không có số điện thoại của Tiết Mộ, Thích Thịnh Thiên làm cách nào liên lạc được với Tiết Mộ?
“Cô ta là trẻ con hay sao? Anh cần phải gọi cho cô ta à, tự mình không đến được sao?” Thích Thịnh Thiên không có nghĩ gì về Trần Nhan.
Nhưng mà …
Anh bất chợt nhìn về phía Tiết Mộ, nếu như không gọi Trần Nhan đến, thì chẳng phải kẻ đối diện kia cứ nhìn chăm chăm vào Hiểu Hiểu của anh hay sao!
Như vậy lại không được!
Lâm Trí Hiểu vừa đưa mặt về thì đã thấy Thịnh Thiên lấy điện thoại ra gọi, đôi mắt đẹp của cô chợt lóe lên tia nghi ngờ, nhưng cô vẫn không nói gì, dù sao Trần Nhan vẫn chưa đến, ăn cơm trước đã!
Thích Thịnh Thiên cố gắng bình tâm gọi điện cho Trần Nhan, nhưng đầu dây bên kia chuông reo hồi lâu mới được bắt máy, “cô đang ở đâu vậy?”
“Đang trên đường đến đây! Sao rồi, nhớ em rồi à?”
Giọng nói này …
Rõ ràng khoảng cách rất gần!
Quả nhiên Thích Thịnh Thiên vừa tắt máy, bên cạnh có dáng người lướt qua, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiết Mộ.
Trần Nhan vừa ngồi xuống là đã liếc nhìn Tiết Mộ, mắt chợt lóe lên, nhìn về phía nổi đau khổ của cô là Thích Thịnh Thiên, “tầm nhìn cũng không tệ! So với anh ….. nhìn được mắt hơn nhiều”
Lâm Trí Hiểu có chút bất lực, có chuyện như thế sao?
“Hiểu Hiểu, ngoài đường kẹt xe, mọi người không chờ lâu chứ?” cô buông túi xách xuống, rồi lại ngoái nhìn Tiết Mộ, “thật ra …… tôi đã kết hôn rồi!”
Thích Thịnh Thiên đột nhiên cảm thấy đầu của mình như muốn nổ tung, cô ta kêu giới thiệu bạn trai cho cô ta, giờ giới thiệu rồi thì lại nói bản thân đã kết hôn, đây không phải là tát một bạt tay vào mặt anh hay sao.
“Không sao, tôi cũng đã có người con gái tôi thích rồi” Tiết Mộ trả lời lạnh nhạt, ánh mắt hướng về người đối diện Lâm Trí Hiểu vừa mới nâng ly nước cam lên.
Lâm Trí Hiểu bất chợt giật mình, mong rằng cô gái ấy không phải là cô.
“Vậy thì tốt!” Trần Nhan nhìn những món ăn bắt mắt trên bàn, cũng không tệ, đều là món cô thích.
Trần Nhan ăn một cách vui vẻ, nhưng những người còn lại chung bàn rõ ràng đều đang có tâm tư, đặc biệt là người đàn ông ngồi đối diện, ánh mắt lộ ra tia thù hận như muốn giết chết cô ta, Trần Nhan giả vờ như không nhìn thấy.
Lâm Trí Hiểu cũng ăn một cách ưu phiền, cô chỉ ăn được một ít rồi lại không ăn nữa, đây quả là một ý tưởng tồi tệ, cô bắt đầu không hiểu Trần Nhan rốt cuộc đang muốn làm gì.
Không thích Thích Thịnh Thiên, lại không chịu ly hôn, nói là giới thiệu bạn trai cho cô ta nhưng giờ gặp mặt thì lại nói bản thân đã kết hôn rồi.
Suy nghĩ của Trần Nhan bản thân cùng là phụ nữ với nhau cô còn không thể hiểu nổi, Thích Thịnh Thiên thì càng khỏi phải suy nghĩ ra ý đồ của cô ta.
Trần Nhan vui vẻ dùng xong bữa tối, sau đó cô vừa lấy khăn lau miệng vừa hướng ánh mắt nhìn Thích Thịnh Thiên với gương mặt thanh tú đang lộ vẻ trầm uất, “Hay là chúng mình lát nữa đây đi mua nhẫn cưới nha? Chứ nếu không người khác lại hiểu lầm”
Mua nhẫn cưới!
“Trần Nhan, cô có phải ……” Thích Thịnh Thiên rất muốn tuông lời thô tục, nhưng với hoàn cảnh này thì không thích hợp!
Anh cảm nhận rất rõ ràng Lâm Trí Hiểu đang nổi giận như thế nào.
“Tôi có phải là gì? Anh làm chồng như thế sao? Kết hôn lâu rồi, ở bên ngoài tôi đã không nói, giờ đến ngay cả một chiếc nhẫn cưới cũng không có, tôi làm anh mất mặt lắm sao!” Cô đưa tay mình vẫy vẫy trước mặt Thịnh Thiên, khi cô nhìn thấy anh muốn gạt tay cô ra, thì nhanh chóng rút tay về.
“Tiểu Thiên Thiên, anh mà như vậy em sẽ đau lòng đó, mà nếu như đau lòng, thì em sẽ nói những điều không nên nói, và nếu nói những điều không nên nói thì …cô chuyển nhẹ ánh mắt liếc nhìn Lâm Trí Hiểu đang ngồi bên cạnh anh, “thì người bị tổn thương sẽ là người anh đang thương yêu đó”
Cô nói xong đứng phắt dậy, cầm lấy túi xách cúi xuống nhìn anh, “Tiểu Thiên Thiên, anh không đi mua nhẫn cưới phải không, vậy em sẽ tự đi mua, nhưng anh nhất định phải đeo đó!”
“Trần Nhan, cô thôi đi!” Thích Thịnh Thiên đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ giận dữ, “cô theo tôi ra ngoài!”
“Chúng ta đáng lẽ phải đi cùng nhau mà!” Trần Nhan quay người bước ra ngoài, dáng vẻ rất là thích thú.
Thích Thịnh Thiên thì chưa vội đi, anh cúi xuống nhìn Lâm Trí Hiểu, “Hiểu Hiểu, sẽ xử lý nhanh chóng thôi, em chờ một lát nhìn anh trút giận, ngoan, đợi anh ở đây nhé”
“Được thôi!” cô đang tức giận đến không thể đi nổi, nên ở lại đợi anh?
A..a...a... như có ma xui khiến vậy!
Thích Thịnh Thiên sải bước dài vội vã đi ra ngoài, toàn thân như phát ra một hơi lạnh đáng sợ, chỉ còn hai người ngồi lại bàn.
Tiết Mộ chứng kiến sự việc lúc nãy đã khiến anh có một chút hồ nghi, anh nhìn gương mặt nhỏ bé đang tức giận của Hiểu Hiểu, “em có phải là quá yêu anh ta rồi! Chấp nhận làm kẻ thứ ba mà không rời xa anh ta?”
Khi Trần Nhan nói cô ta đã kết hôn rồi, thì thật sự không nghĩ người kết hôn với cô ta lại là Thích Thịnh Thiên!
Nhưng mà …….
Lâm Trí Hiểu rõ ràng đã biết, cô ấy vẫn ở bên cạnh anh, tình yêu đích thực!
Nhưng tình yêu đích thực mà chen ngang giữa hôn nhân người khác…. Thì có phải là không được hay không?
“Ồ…” Lâm Trí Hiểu lặng lẽ cầm lấy túi xách, cô bắt đầu di chuyển người mình trên ghế, “thật ra thì! Giữa hai chúng tôi không phải theo như cách anh suy nghĩ đâu, sự việc xảy ra đêm nay thành thật xin lỗi, thật là ngại quá!”
Cô cũng không ngờ lại xuất hiện một con sâu bướm như vậy, Trần Nhan cô ta quả thật là qua tùy tiện rồi.
Tùy tiện đến mức thật không thể đoán trước được cô ta sẽ nói ra những câu nói kinh khủng nào nữa.
“Không phải theo cách anh nghĩ như vậy sẽ như vậy, không lẽ còn nguyên nhân nào khác sao?” Tiết Mộ nhìn thái độ của cô, anh cũng đứng dậy, bước đến gần bên cạnh cô, cuối đầu nhìn cô và nói, “chúng ta có thể cho là bạn, nếu như em thật sự yêu anh ta, và anh ta cũng yêu em thì tại sao anh ta lại không ly hôn chứ?”
“Ờ thì …” cô phải giải thích sao, hơn nữa tại sao cô phải giải thích với anh ta?
“Anh đừng nói với dì, nếu không dì sẽ nói trước mặt mẹ tôi, vấn đề này tôi sẽ xử lý ổn thỏa, cám ơn nhé!”cô cầm lấy túi vội vàng xông ra ngoài.
Tiết Mộ nhìn theo bóng dáng cô, Thích Thịnh Thiên không phải vẫn còn đang bên ngoài sao?
Cô ấy lại xông ra như vậy?
Lâm Trí Hiểu vừa đi ra ngoài thì thấy Thích Thịnh Thiên đang đi trở vào, cô đi ngang qua anh, sau đó đã bị anh ngăn lại.
“Anh hãy đưa tôi về!” cô giả vờ nhìn anh dịu dàng.
Đã không còn thấy bóng dáng của Trần Nhan, không biết hai người họ đã nói với nhau những gì.
“Đi thôi!”
Trên đường về, cả hai đều không nói lời nào, hiếm khi yên tĩnh như vậy, Thích Thịnh Thiên nhìn có vẻ như đang có tâm sự, cô cũng vậy.
Sự việc lúc nãy xảy ra tại nhà hàng, bây giờ nghĩ lại cảm thấy đau lòng, không còn lời gì để nói.
Chiếc xe từ từ dừng lại trước cửa nhà, lúc đó hai người vẫn còn ngồi trên xe, Thích Thịnh Thiên đang đợi Lâm Trí Hiểu, đêm nay có thể cô sẽ không cho anh vào nhà rồi.
Lâm Trí Hiểu quay đầu nhìn anh, giọng nói vẫn bình thản, “tôi cho rằng anh nên giải quyết vấn đề này trước đi, rồi hãy đến tìm tôi! Chứ nếu không trong lòng em lúc nào cũng cảm thấy khó chịu và hoảng loạn.
“Được!” anh không đến tìm cô, nhưng có thể gặp cô tại công ty.
Anh trả lời một cách sảng khoái?
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương