“Anh...... đáng chết.” Dáng người thẳng tắp của Cảnh Thần Hạo bước qua, cởi bộ vest ở trên người, thận trọng nhìn cô.
Người vừa rồi còn nắm lấy Bùi Nhiễm Nhiễm hiện giờ đâu còn dám ở bên cạnh cô, đã sớm lui về mấy bước vào trong phòng bệnh rồi.
Tiền không lấy được không sao, đừng để mạng của mình cũng góp vào.
Cảnh Thần Hạo chùm áo lên người cô, bế cô lên, “Nhiễm Nhiễm, không sao rồi.”
“Ừm, em không có lo lắng vì biết anh sẽ đến.” Chỉ là thật sự không thích mùi của sơn, phải mau chóng xử lý.
Cảnh Thần Hạo ôm cô rời khỏi phòng bệnh, Hòa Cường dựa thật sát vào khung cửa, “Cảnh tổng, cái đó tôi thật sự không phải cố ý, anh xem con gái tôi chết oan như vậy, cũng nên bồi thường ít tiền đi!”
“Ông muốn đi theo nó lúc nào cũng được.” Cảnh Thần Hạo nhẹ nhàng nói 1 câu, “một người cũng không được bỏ qua.”
Mặc dù không có người trẻ lời, nhưng Hòa Cường biết ông chết chắc!
“Cảnh tổng, Cảnh tổng, tôi chỉ là nhất thời kích động!” Hòa Cường nhìn bóng lung của anh lớn tiếng quát.
Thế nhưng Cảnh Thần Hạo đã rời khỏi, cũng sẽ không quản ông.
Ông ta làm cho Nhiễm Nhiễm biến thành thế này, hiện giờ tim anh đang đau.
“Anh sẽ không thật sự tiễn ông ta đi gặp con gái chứ hả? Có quá tàn nhẫn không?” Cô nhỏ giọng nói.
Mặc dù nhìn không thấy, nhưng ở trong lòng của anh chính là có cảm giác an toàn.
“Không đâu, tàn tật thôi.” Chết rồi với ông ta mà nói là sự giải thoát, còn sống mới là tra tấn.
Tàn tật còn mà thôi?
Tốt thôi! Đối với Cảnh Thần Hạo mà nói đích thật là còn mà thôi.
Bọn họ trước hết rửa sạch sơn trên người cô, sau đó về nhà, trên đường trở về, trên người cô mặc áo sơ mi của anh, mà anh thì trần chuồng ngồi ở trong xe.
Cô dựa vào người anh, chuyện xảy ra ngày hôm đó có thể xem là lỗi của mình, nếu như cô không đi thăm Hỏa Thảo, thì sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.
“Ông xã, thật xin lỗi, để anh lo lắng.” Bỗng nhiên cô nói 1 cách nghiêm túc.
Tâm tư của Cảnh Thần Hạo khẽ động, ôm eo của cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, không có quên cảnh tượng vừa rồi lau người, lau mặt cho cô.
“Cho nên sau này còn muốn bỏ lại anh không, tự mình ra ngoài?” Anh cũng không biết đã đi rồi.
Chạy nhanh như vậy, kết quả làm mình chật vật thế này.
“Em là người lớn, em cũng không thể đi đến đâu cũng mang theo anh đi cùng hả? Xin hỏi Cảnh tổng anh minh thần võ, là em dính lấy anh, hay là anh dính lấy em?” Cô mới không muốn dính chung một thể với anh.
Mỗi tối dính nhau đã đủ rồi!
“Một mình em anh không yên tâm.” Boss lớn nói như đây là chuyện nên làm.
“Em khiến anh không yên tâm đến vậy sao? Lần này là ngoài ý muốn, kỳ thật nói ra anh cũng giống nhau, một người ra ngoài, không đúng, lúc hai người ra ngoài gặp chuyện không may.” Lúc đó anh đã ra ngoài với Thích Thịnh Thiên rồi.
Thế nhưng kết quả thì sao! ---------Nhóm dịch Boss - app iNovel-----------
“Nhiễm Nhiễm, cho nên sau này em đi theo anh. Chúng ta đi chung với nhau thì không có chuyện gì rồi.” Anh cũng sẽ không uống say, càng không đi ra ngoài đụng vào người của người phụ nữ khác.
Mà cô cũng sẽ không bị ức hiếp.
“Ý kiến này em còn cần phải suy nghĩ một chút.” Cái đầu nhỏ của cô tưởng tượng một chút, sau đó đột nhiên ngã trên đùi của anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú cúi xuống của anh, “anh tưởng tượng một chút, ngươi một ngày hai mươi bốn tiếng đều nhìn em,em luôn xuất hiện trước mặt anh, chẳng phải anh sẽ chán sao?
“Sẽ không đâu.” Nhìn cô cũng không đủ, còn chán à.
Anh chợt nhớ ra lời mà cô nói trước đó, nhìn phát chán!
Có phải anh nên đi đổi kiểu tóc mới không, trong đầu hiện cái áo sơ mi bông màu hồng mà cô mua cho anh, anh muốn thay đổi phong cách ăn mặc một chút?
“Vâng, em xinh đẹp như vậy hẳn là nhìn không đủ, anh cũng giống như vậy, thế nhưng thật sự không chán sao? Tục ngữ nói khoảng cách sinh ra cái đẹp.” Mấy ngày nay anh gọi cô vào phòng anh hơi nhiều.
“Giờ làm việc chúng ta cách nhau một bức tường, không xa sao? Nếu như em cảm thấy quá xa, ngày mai anh đem bàn làm việc của em vào trong phòng anh.” Boss lớn đột nhiên cảm thấy ý kiến này rất không tệ, rất muốn lập tức làm như vậy.
“Em mới không muốn! Làm vậy chẳng phải là không thể lười biếng sao, hơn nữa còn sẽ ảnh hưởng tới anh nữa!” Lúc cô ở đó, hiếm khi thấy anh nghiêm túc làm việc, đều đang kéo dài công việc.
“Em có thể lười biếng dưới mắt của anh, nhất định đặc biệt thú vị.” Anh không hề để ý cô sẽ quấy rầy anh.
“Em mới không cần, em từ chối!” Bỗng nhiên cô nhắm mắt lại, sơn trên người không còn, nhưng hình như còn chút mùi.
Cảnh Thần Hạo cho là cô buồn ngủ, ôm cô chặt hơn, tài xế lái xe cũng giảm tốc độ, chạy cẩn thẩn.
“Anh quen biết người nhiều như vậy, có người nào phù hợp giới thiệu cho Trần Nhan không! Anh không phải nói Trần Nhan muốn Thích Thịnh Thiên giúp cô ấy tìm bạn trai sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên lại nói, nhưng con mắt của cô vẫn nhắm.
“Em cảm thấy người như thế nào thích hợp với cô ta?” Anh không có hứng thú làm mai, ngoại trừ việc ngẫu nhiên giúp Thích Thịnh Thiên làm vài chuyện nhỏ.
Cô cảm thấy nha!
Bùi Nhiễm Nhiễm đi theo Cảnh Thần Hạo ăn cơm vẫn quen biết không ít trai trẻ, công tử nhà giàu, thế nhưng tích cách của Trần Nhan thế này, bản thân cô ta vốn dĩ quen biết rất nhiều người mà!
Cô ấy......
Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên mở to mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng thản nhiên cười, “có phải cô ấy có người mình thích rồi? Người đó không phải là Thích Thịnh Thiên chứ hả! Nhưng anh nhất định biết!”
“Có thể.” Anh cũng không hiểu rõ vềt Trần Nhan.
“Nhất định là vậy! Nếu không tại sao lại đưa ra điều kiện như vậy, bên Trần thị anh tính giải quyết ra sao? Thật sự phải chèn ép Trần thị?” Anh ấy vô duyên vô cớ làm như vậy, có thể bị người khác nói hay không.
“Phải.”
Không làm như vậy sao có thể giúp Thích Thịnh Thiên chứ!
“Được thôi! Nghe theo anh, anh quyết định đi.” Cô vẫn là nên suy nghĩ xem Trần Nhan có thể sẽ thích ai đây!
Hay là Thích Thịnh Thiên quen biết!
Sẽ không phải là...... Đường Sóc? Mẫn Lệ?
Hình như đều không phải.
Còn có ai?
Hẳn là có thể bị cảm xúc của Thích Thịnh Thiên chi phối, cô nhớ kỹ Lâm Tri Hiểu có một đối tượng xem mắt, hình như cũng không tệ, nhưng có thể cũng không phải là Tiết Mộ!
Xoắn xuýt, phiền muộn, rốt cuộc là ai đây!
Thần thần bí bí thế này!
Ngày mai ở công ty nhất định phải bắt được Thích Thịnh Thiên hỏi cho rõ ràng.
Thế là, ngày thứ hai.
Thích Thịnh Thiên mới vừa bước vào phòng làm việc của mình, tiếp đó Bùi Nhiễm Nhiễm liền tiến vào, còn đóng cửa phòng lại.
Thích Thịnh Thiên mở to hai mắt, nhìn động tác của cô, “chị dâu, chị muốn làm gì? Em rất trung thành với Hiểu Hiểu nhà chúng ta mà.
“Cậu nghĩ gì thế! Bùi Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn anh, não của anh có dám lớn hơn hay không.
“Vậy được rồi! Chị dâu chị muốn nói gì? Anh nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, bây giờ có thể mở cửa phòng ra không!
Nếu như bị anh Hạo trông thấy, hiểu lầm thì làm sao bây giờ?
Anh cũng đã kết hôn rồi, đã không còn trong sạch, thế nhưng chị dâu không giống a!
Kết hôn một vạn lần, trong sạch vẫn cần.
“Trần Nhan thích loại nào, gần đây tôi không có chuyện gì làm, hay là để tôi giúp cô ấy tìm đối tượng?” Nhìn bộ dạng này của Thích Thịnh Thiên cũng không giống muốn đi làm bà mai.
- --------Nhóm dịch Boss - app iNovel-----------
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương