“Em mới không muốn!” Lâm Tri Hiểu nhìn thấy trên người anh không có bị thương liền yên tâm rồi. “Hiểu Hiểu, chuyện này nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết.” Anh vừa nói liền nhân lúc cô không phòng bị ôm chặt lấy eo cô, “Hiểu Hiểu, anh rất nhớ em.” “Anh nhớ em? Mới lạ! Bản thân anh nói anh uống say cũng không quen biết em? Còn kết hôn với người khác, cái đó anh gọi là là nhớ em yêu em?” Cô vô cùng cạn lời trố to mắt, cũng không thể để cô trốn được yên tĩnh chút sao. “Anh không nhớ ra thật, Hiểu Hiểu……” Thích Thịnh Thiên rất bất lực cúi đầu nhìn vào cô. Xảy ra được tình hình đó anh chỉ có một lời giải thích, anh cho dù uống say rượu trong đầu còn nhớ rằng phải bắt cóc cô đi kết hôn, nhất định phải bắt cóc cô đi kết hôn. Cho nên cuối cùng cô đột nhiên biến mất, ý thức của anh vẫn còn, có thể cảm thấy người bên cạnh là cô, mới làm như thế. Nếu không anh làm sao có thể có dây dưa với người phụ nữa kia. “Uhm, anh không nhớ ra, nhưng bây giờ anh là tình hình gì?” Cô hình như không nhớ anh ly hôn thành công rồi. “Nhớ em rồi, đến gặp em.” Cô không lẽ cũng không nhớ anh sao? “Anh bây giờ gặp được rồi, có thể đi được.” Cô nghiêng đầu nhìn vào cửa, “Có cần em mở cửa cho anh?” “Hiểu Hiểu, anh đói bụng.” Anh vẫn chưa ăn uống, rất muốn ăn món Hiểu Hiểu làm. “Anh……” Anh quả nhiên là bám lấy cô rồi! Nếu không phải Nhiễm Nhiễm nói sổ kết hôn kia ở trong nước là không được thừa nhận, là không có hiệu lực, cô bây giờ sẽ không cho anh ôm lấy như thế, cô không muốn ở bên người đàn ông ngoại tình, kẻ thứ ba không làm được! “Anh muốn ăn gì?” Cô bây giờ đi làm cho anh ăn, rốt cuộc là người mình thích, không nỡ để anh bụng đói. Thích Thịnh Thiên nghe được lời nói dịu dàng như thế của cô, tức thời đôi mày nhuộm lên một niềm vui nhẹ, ôm lấy cô cùng nhau vào nhà bếp, “Hiểu Hiểu, em làm anh đều thích, xem thử tủ lạnh bên trong có gì, có thể làm gì thì ăn gì.” Lâm Tri Hiểu nghĩ ngợi, bây giờ là ba giờ chiều, còn không lâu là tới cơm tối, cho nên vì thuận tiện liền làm cho anh tô mì trứng cà chua. Thích Thịnh Thiên ăn rất ngon miệng, cô chống cằm nhìn vào anh, lúc vừa nãy làm đồ ăn cứ than bụng rất đói rất đói, nhưng lúc ăn cơm vẫn là không nhanh không chậm, rốt cuộc là người có giáo dục, gấp đến mấy bản tính vẫn là không thay đổi. “Anh tìm được Trần Nhan chưa?” Anh chắc là tìm được rồi chứ! Nếu không làm sao có thể lâu như thế chưa về. “Hiểu Hiểu, chuyện này anh nhất định sẽ rất nhanh giải quyết.” Người phụ nữ kia đúng là đáng ghét! Không ngờ nói giúp cô ta tìm được một người bạn trai thì ly hôn, phụ nữ như cô ta kia ở nơi đâu đi tìm một người bạn trai! Sẽ có đàn ông thích tính cách của cô ta sao? Cho nên vẫn là dùng cách khác tốt nhất! “Em tin tưởng anh đấy! Cho nên cho anh nhiều ngày như thế!” “Em tin tưởng anh, nhưng em lại thay khóa cửa đi, em thay rồi anh vào không được không sao, chị dâu thì sao?” Thích Thịnh Thiên cầm đũa nhìn vào cô. Như vậy mới thông minh! Còn biết thay khóa cửa, nhưng thay rồi có ích gì đâu, anh vẫn là có thể dễ dàng xông vào đấy. “Em sẽ đưa chìa khóa cho cậu ấy.” Nhưng cô sẽ không đưa anh là được rồi. Kì tích là Thích Thịnh Thiên cũng không có hỏi cô lấy, anh ăn mì xong, còn chủ động đi rửa chén. Lâm Tri Hiểu liền ở một bên nhìn anh, rửa rất sạch sẽ, còn nghiêm túc hơn cô, hơn nữa không có làm vỡ chén, chỉ điều này là thần tốc tiến bộ rồi. “Không tồi, rất tốt! Có tiềm năng làm ông nội trợ!” Lâm Tri Hiểu cười gật đầu. Thích Thịnh Thiên nhận được tán thưởng càng đắc ý hơn, lau tay xong đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn vào cô, “Hiểu Hiểu, em không đi công ty chứ?” Bây giờ cũng buổi chiều rồi, bây giờ đi công ty cũng không có ý nghĩa gì. “Không đi đâu!” Cô đã trốn về nhà rồi, đương nhiên sẽ không đi nữa. “Uhm, rất tốt, vậy em ngủ cùng anh nhé!” Anh đột nhiên cúi người, bế cô dậy. “Ê ê ê! Anh thả em xuống! Cái gì ngủ cùng anh, em không muốn đi ngủ!” Cô mới không ngủ cùng anh! Tuy rằng nói là sổ kết hôn không được thừa nhận, nhưng trong lòng cô vẫn là có một cái gai, người đàn ông trước mặt là một người có thân phận đã kết hôn, không phải bạn trai cô. “Hiểu Hiểu……” “Em không muốn, anh vừa nãy ăn cơm rồi, ăn cơm xong vận động rất không tốt, em là đang vì lo lắng cho cơ thể anh.” Lâm Tri Hiểu vẫn là bị anh bế vào trong phòng, tiếp tục vùng vẫy. “Không lẽ em chưa từng nghe qua một câu nói sao?” Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn vào cô, khuôn mặt thanh tú phủ lên một niềm vui, mép miệng cong lên, có chút hơi đắc ý. Anh đang vui mừng gì đó! Cô cảm thấy không có chút nào đáng vui mừng. Sau lưng cô tiếp xúc được chiếc giường mềm mại, đôi mắt to vẫn là nhìn vào Thích Thịnh Thiên trước mặt, cô tò mò muốn biết lời nói đằng sau của anh. Nghe nói qua cái gì? Thích Thịnh Thiên hình như nhìn hiểu được ý của cô, kề bên tai cô, thì thầm nói, “Ăn no nghĩ dâm dục!” Khuôn mặt Lâm Tri Hiểu cứng đơ, đây rốt cuộc là logic gì? “Em chưa từng nghe qua, hơn nữa cho dù là em nghe qua, em vẫn chưa ăn cơm, không no, càng không nghĩ.” Đôi tay cô chống lấy cánh tay anh, chỉ muốn đẩy anh ra. “Hiểu Hiểu, nhưng anh ăn no rồi, vừa nãy mới ăn no, anh ăn no rồi làm sao có thể để em đói được.” Anh cám dỗ cởi áo trên người cô, từ từ lui đến phần hông. “Em không muốn! Em để dành ăn cơm tối, em mới không muốn anh đút no!” Chỗ anh đút no chẳng phải là bây giờ cô muốn đâu. “Tại sao không muốn?” Thích Thịnh Thiên thuận theo khuôn mặt cô di chuyển xuống, “Hiểu Hiểu, trong lòng anh chỉ có em, anh chỉ muốn kết hôn với em mới làm như thế.” Nhưng không nghĩ ra lại biến khéo thành vụng, xảy ra chuyện đó. “Anh mới không phải như vậy! Anh muốn kết hôn với em cũng không phân biệt rõ có phải em không, hứ!” Trong lòng cô vẫn luôn để tâm chuyện này. “Lần sau nhất định sẽ phân rõ ràng, mau để anh hiểu em được nhiều nhiều, sau này tuyệt đối sẽ không nhận nhầm nữa.” Anh kích động cúi đầu, bịt miệng cô lại. “Uhm uhm uhm……uhm uhm.” Cái gì mà tìm hiểu sâu, cái gì hiểu nhiều nhiều đều là gạt người ta, muốn ăn cô mới là thật. Nụ hôn càng ngày càng sâu dần, ý thức trong đầu cô dần dần bị anh xâm thực, áo quần trên người bất giác bị cởi sạch sẽ, trên người người đàn ông cũng thế. Nụ hôn nóng bỏng không ngừng lượn trên người cô, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mê man như giọt nước nhìn vào anh. “Hiểu Hiểu, vậy em lần sau đồng ý cầu hôn của anh không?” Cơ thể của cô bị anh khiêu khích đến nóng rực khó nhịn, nhưng vào ngay lúc này anh lại dừng lại hỏi câu hỏi như thế. Cô không khách khí trả lời một câu, “Anh cũng không có cầu qua được không?” Cách của anh gọi là cầu hôn môn phái nào, tùy tiện quá không! Rõ ràng là gạt hôn quang minh chính đại, hơn nữa người bị gạt không phải cô! Gạt nhầm đối tượng, chuyện này không thể nhịn! Tuyệt đối không thể nhịn! Thích Thịnh Thiên làm như thế đều là vì cô nói sẽ không đồng ý cầu hôn của anh, cho nên chi bằng trực tiếp kết hôn sẽ tiện lợi hơn. “Lần sâu nhất định chính thức, em sẽ đồng ý chứ?” Anh nói xong đồng thời nhúc nhích một cái, ánh mắt mập mờ nhìn vào cô. Lâm Tri Hiểu sờ vào cái gối bên cạnh, trực tiếp ném lên người anh, “Em không muốn, anh ra ngoài!”