“ Chị, em biết em nói vậy chị sẽ không tin nhưng hiện giờ đang xảy ra chuyện gì em nghĩ chị còn hiểu hơn em. Dạo gần đây trên mạng đang đồn ầm lên, cho nên em mới không màng nguy hiểm, chẳng sợ bị anh rể đuổi ra khỏi mà đến tìm chị đấy, bác gái không cho chị lấy anh ấy nhưng chị cứ cô lấy. Lần trước vì hôn lễ của hai người trên đảo nên em cũng không cách nào cản được, chỉ giương mắt đứng nhìn chị gả cho anh ta!”
“ Nhưng anh ta đã làm gì? Chuyện của Diệp Mộ Yên lại là sao đây? Chị, lẽ nào chị không hề cảm thấy hận anh ta sao? Chị tin vào anh ta hay đã tự nhủ có bị cắm sừng cũng theo anh ta đến cùng? Đàn ông như vậy có gì là tốt đâu?” Bùi Nhã Phán nói một hồi chính cô ta cũng kích động.
Tính cách của chị họ như thế nào cô ta biết khá rõ, có lúc quá lý trí, giờ chị cô có Dương Dương Noãn Noãn tự nhiên cũng phải suy nghĩ nhiều hơn.
“ Anh ấy tốt chỗ nào tự chị biết, còn về chuyện của Diệp Mộ Yên, sao em biết được?” Bùi Nhiễm Nhiễm quan sát cô em kỹ lưỡng đến từng cử chỉ lời nói.
Mặc dù trên mạng có tin Diệp Mộ Yên có mang và chuyện của Hòa Thảo nhưng chẳng ai liên tưởng đến việc đứa con trong bụng Diệp Mộ Yên lại là của Cảnh Thần Hạo cả, chuyện này khá kín tiếng.
Còn về Tề Viễn Dương, tên biến thái ấy, anh ta biết được thì không có gì lạ cả nhưng Bùi Nhã Phán biết, thì không hiểu được.
“ Bạn trai em nói.” Bùi Nhã Phán giờ này không dám manh động nữa, hai tay cô đặt lên trên đùi, dáng ngồi khá đoan trang, “ Chị họ, ý của bác gái là chuyện Bùi gia khi trước có liên quan đến Cảnh Thị, Cảnh Thần Hạo, bác ấy không muốn thấy chị gả cho kẻ thù.”
“ Nhưng chẳng còn cách nào khác, chị lấy người ta rồi, còn nữa nếu thật sự có thể liên lạc được với bà thì phiền em giúp chị chuyển lời, nếu bà ấy muốn dạy dỗ chị thì mời đến thẳng trước mặt chị đây, đừng nhờ ai chuyển lời hết, chị không thích cách hành xử như vậy.” Cô đặt chiếc cốc trong tay xuống, đứng dậy nhìn cô em, “ Còn nữa, anh bạn trai của em hơi lo chuyện bao đồng đấy, có những thứ không cần biết thì hay hơn.”
“ Chị họ, chị thực sự muốn sống với anh ta sao? Cho dù anh ta đã ngoại tình, hơn nữa 9 tháng sau còn là ba của đứa con của người phụ nữ khác, chị vẫn muốn sống cùng anh ta?” Bùi Nhã Phán kích động, cô đứng dậy nhìn thẳng Bùi Nhiễm Nhiễm, nếu thật vậy thì trong lòng chị ta yêu Cảnh Thần Hạo biết bao.
Một tình cảm như vậy ai cũng muốn có.
“ Quyết định của chị hình như không việc gì phải nói cho em.” Cô xách túi lên, quay ra khỏi căn phòng.
Cô không phổi bò như vậy đâu, đúng vậy đấy.
9 tháng, khoảng thời gian có thể phát sinh bất cứ chuyện gì, nói không chừng thật sự có thể làm rõ mọi điều.
Nhỡ như hiểu lầm anh thì sao?
Không phải trước đây cũng đã hiểu lầm anh rồi sao?
Cô không muốn lại xảy ra chuyện như vậy một lần nữa.
Sau khi cô trở lại văn phòng, rất nhanh sau đó Lâm Tri Hiểu cũng vào gặp cô. Tri Hiểu nhìn cô lo lắng, “ Nhiễm Nhiễm, cậu không được khỏe à, khi nãy cậu đi gặp ai vậy? Sắc mặt xấu lắm?”
“ Thế á?” Cô cảm thấy mình đã khống chế cảm xúc rất tốt, không tệ lắm.
“ Không tệ lắm, có chút tái, nhưng da cậu đã trắng sẵn, ánh mắt nên chú ý hơn vì hơi thất thần, đại boss bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm cậu đấy, nói đi! Làm sao vậy?” Khi nãy cô cũng đã rất lo cho Nhiễm Nhiễm rồi nên vừa thấy cô ấy trở về bèn đến xem ngay.
“ Chỉ là chút chuyện thôi, không cần bận tâm đâu, cậu cứ lo làm việc đi, dạo này nhiều công lắm việc lắm đấy.” Chuyện khi nãy với Bùi Nhã Phán cô không muốn nói cho ai biết cả.
“ Thật sự không có chuyện gì? Đừng có miễn cưỡng bản thân, đặc biệt là những lời đồn đại bên ngoài càng không nên bận tâm. Mà đặc biệt là cái cô Diệp Mộ Yên kia, tớ thấy đại boss không thể nào có quan hệ với cô ta đâu, chắc chắn đại boss không dính vào mấy chuyện này, và vì thế đứa bé kia cũng không phải của đại boss!” Lâm Tri Hiểu đột nhiên quay ánh nhìn ra phía cửa, cô sát lại bên Nhiễm Nhiễm, thì thầm, “ Hơn nữa, nữ nghệ sĩ trong showbiz không phải vẫn hay bị nói là bị luật ngầm sao? Có khi lại là con của đạo diễn hay biên tập nào đó, cậu cứ thả lỏng, mình đợi 9 tháng nữa xem xem người ta tự tát vào mặt mình thế nào!”
“ Ừm, được rồi.” Thực ra cô cũng từng nghĩ vậy.
Nhưng thể theo sự miêu tả của Thích Thịnh Thiên, đêm đó là lần đầu của Diệp Mộ Yên, nếu không thì tại sao lại có máu trên ga giường?
“ Nhiễm Nhiễm, cậu phải tự tin lên, 5 năm đại boss đều có thể sống như vậy đợi cậu, tại sao lại vì cô ta mà bỏ cậu chứ, hơn nữa anh ta còn bị chứng không nhận diện được mặt gái mà!” Lâm Tri Hiểu nhìn cô, thật sự không muốn giữa hai người họ có chuyện rạn nứt.
Cầu mong cho đứa trẻ trong bụng Diệp Mộ Yên không phải con của đại boss, nếu họ có phát sinh quan hệ thật cũng không sao, nhưng chỉ cần không có con là được!
Tuyệt đối không được có con, có con nghĩa là có sự ràng buộc, như vậy những ngày tháng sau này cô thật sự không dám nghĩ đến.
Nhất định rất đau khổ!
Bùi Nhiễm Nhiễm thấy gương mặt của Lâm Tri Hiểu phút chốc trở nên buồn khổ rồi rời phỏi văn phòng của cô, vừa nãy rõ ràng cô ấy đến để an ủi cô, đến lúc rời đi lại thành ra chính sắc mặt cô ấy không tốt là sao?
Rốt cục thì ai đang an ủi ai vậy?
......
Nhưng chuyện cuối cùng đã chứng minh, sự tưởng tượng và suy đoán của Bùi Nhiễm Nhiễm không sai vào đâu, vì ảnh hưởng xấu của chuyện này mà Cảnh Thị mất đi một đơn hàng lớn từ một hãng rượu, và phải đối mặt với An Quân Huyền, bạn trai của Bùi Nhã Phán.
Ngành rượu của Cảnh Thị luôn là đầu tàu trong nước, mặc dù đơn hàng lần này không đến nỗi có thể lay động được vị thế của Cảnh Thị nhưng cũng là một đòn đau.
Nhưng dù có thế nào, chuyện này cũng chẳng thể làm ai đó để tâm.
Cô nhìn Cảnh Thần Hạo phía đối diện, còn ánh nhìn của anh dừng lại trên chiếc bụng bằng phẳng của cô, đôi lông mày cau lại, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
Anh có chịu ký hay không? Em đã vào đây cả 5 phút rồi!” Anh vẫn cứ nhìn đăm đăm vào bụng cô.
“ Nhiễm Nhiễm, em có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Có buồn nôn không?” Anh đột nhiên đứng dậy tiến lại phía cô.
Theo lý mà nói, đáng lẽ......
Nhưng tại sao cô lại không hề có phản ứng.
“ Cảnh tổng, nếu như anh muốn kiểm tra thành quả tháng trước anh đã cấy vào người em thì rất tiếc thông báo với anh, em chưa có!” Cô còn tưởng cô có rồi!
Cà phê cũng không uống nữa, dép lê trong nhà cũng đã mua sẵn nhưng rất tiếc vẫn chưa có gì!
Cô còn có cách nào khác chứ.
Đột nhiên bị anh ôm lấy, eo cô bị đôi tay anh ôm chặt lấy, giọng nói trầm vang lên bên tai cô, “ Đêm nay tiếp tục.”
“ Không muốn nữa! Bỗng nhiên em không muốn mang thai nữa, anh nghĩ xem nếu em cũng có thai thì đến lúc đó Diệp Mộ Yên cũng sinh, vậy không phải hai đứa con anh sẽ lớn ngang nhau sao, nhà có hai đứa sơ sinh không dễ chăm đâu, chúng mình tạm thời phòng tránh đi! Đợi cô ta sinh xong hẵng nói!” Đây cũng là điều cô đột nhiên nghĩ ra sau khi biết mình chưa có thai.
Đáng lẽ họ không nên có một đứa nữa nhanh như vậy.
“ Hơn nữa......em mới sảy thai không lâu, bây giờ mang thai không tốt cho cơ thể chút nào, anh cũng không mong cơ thể em chịu sức ép chứ?” điều anh nên nghĩ lúc này đáng lẽ là cơ thể của cô có chịu được không mới đúng, nên chỉ cần cô nói ra chắn chắn anh sẽ đồng ý thôi.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương