Dương Dương Noãn Noãn đâu!
Đáng chết!
Trước mặt Tề Viễn Dương, tự tin trước mặt Cảnh Thần Hạo, sao bây giờ chỉ còn một mình bỗng nhiên lại không có chút tự tin nữa nhỉ?
Bỗng nhiên, trước mặt bây giờ xuất hiện tia sáng, cô ta nghe thấy bước chân trầm ổn, cái âm thanh này......
Cô ta lập tức từ trên giường đứng dậy, cửa sắt vừa mở ra đồng thời trong phòng ánh đèn cũng rực sáng lên, mặt lạnh lẽo của Cảnh Thần Hạo từng bước từng bước tiến gần cô ta.
Đây là tình huống như thế nào?
Chả phải nói cô ta ở đây một đêm sao?
"Sao anh......" cô ta vẫn chưa nói xong, bỗng nhiên bị anh ta ẫm lên, hai tay lập tức choàng qua cổ của anh ta, "sao anh lại đến đây?"
"Rước em về nhà." Anh ta sao có thể để mình cô ta ở đây một đêm được chứ, chỉ cần vài tiếng thôi đã là cực hạn quá rồi.
"Nhưng chúng ta không phải đã nói rồi sao?" lời nói của cô ta quả nhiên anh ta không thèm nghe.
Cảnh Thần Hạo ẫm cô ta thật chặt đi ra ngoài, mắt nhìn về phía trước, giọng nói lạnh lùng truyền lại, "anh không có hứa."
Bùi Nhiễm Nhiễm không nói gì nhìn anh ta, rõ ràng lúc chiều đã hứa rồi mà, cái người này bây giờ không chịu nhận nợ, những lời nói lúc trong phòng làm việc giờ đã không còn giá trị nữa rồi.
"Đã kết án rồi, em ở đây đã đủ thể nghiệm rồi, có thể trở về rồi." cô ta không có mặt, trong lòng thấy thiếu thốn.
"Kết án rồi à? Chả phải nói rằng ngày mai mới kết án sao?" cuộc đàm thoại của hai người hoàn toàn rơi vào tay của người trong cảnh cục.
Lời nói này......không khỏi quá khiêu khích, bọn họ nói khi nào mới kết án thì lúc đó kết án vậy?
Cảnh Thần Hạo không nói gì, mắt nhìn chằm chằm và ôm bế cô rời khỏi.
Trời đêm của mùa hạ vẫn là những cơn gió nóng nực, cô nhìn thấy Thích Thịnh Thiên vẫn đứng đợi bên xe, mở cửa xe cho họ vào.
Ngồi trong chiếc xe bay như tên bắn, cô vẫn mặc trên người bộ tù phục.
"Chị dâu, rất đẹp, tối nay cũng có thể chơi trò cám dỗ đồng phục!" Thích Thịnh Thiên ở phía trước nhìn vào kính chiếu hậu, cười nói trêu đùa.
Cảnh Thần Hạo bất động như núi nhìn vào cô ta, cởi cái áo khoác vest ra đắp lên người cô.
"Nói đi! Tình hình như thế nào?" cô ta không hiểu tại sao mình lại được thả ra, cụ thể sự việc như thế nào đều không biết.
"Thực ra! Cũng không chắc chắn là cô ta, trong tổ kịch rất nhiều người, phòng nghỉ thì lại không có camera, không biết ai đã đụng vào chai nước em đã uống, người ngăn cản Hòa Miêu cũng rất nhiều!" người nào cũng nói không biết, khiến anh ta cảm thấy sốt ruột.
"Cho nên......tự sát?" cô ta hồi chiều mới nói cho Cảnh Thần Hạo rằng nếu chân tướng là Diệp Mộ Yên, thì để cho Hòa Miêu đóng giả thành tự sát là được rồi, dù sao thì cô ta cũng không thể vào nhà giam được.
Sau này sinh con ra đều không tốt, có mẹ ở bên cạnh em bé sẽ tốt hơn nhiều.
Chỉ là như vậy thật không công bằng với người đã chết thôi......
"Cô ta hoàn toàn có lý do tự sát, cuộc sống cũng như vậy rồi, chết đi là giải quyết hết vấn đề!" Thích Thịnh Thiên chuyển động hướng vô lăng, ân cần nói tiếp, "nhưng mà, chị dâu, tôi là ai á! Nếu chưa tìm ra hung thủ, thì tôi có dám xuất hiện trước mặt chị không?"
"Tôi đang phía sau anh này." Cô ta bình tĩnh đáp trả.
Nói đã lâu mà cũng không nói vào trọng điểm, rốt cuộc Thích Thịnh Thiên có được không đây!
"Chị dâu cười lạnh lùng như vậy không vui tí nào! Thật ra là trợ lý nhỏ của Diệp Mộ Yên, nhưng...... nhưng mà người đại diện Trương Mộng của cô ta tự nhận mình là chủ mưu, thề thốt không liên quan gì với Diệp Mộ Yên, nói cô ta không biết sự tình, cô ta cũng bày tỏ bộ dạng ngơ ngác không biết gì."
Từ điều tra của anh ta thấy rằng, Diệp Mộ Yên thực sự không có làm gì cả, có người làm rồi, thì cô có thể làm gì nữa?
Tâm cơ của người phụ nữ đó không giống như tưởng tưởng của anh ta sâu sắc như vậy, con vẫn chưa sinh ra mà đã không nhẫn nại rồi.
Hay là......bởi vì đứa con đó căn bản là không phải của Cảnh Thần Hạo, cho nên mới nhân lúc con chưa sinh ra, châm ngòi vào mối quan hệ của hai người?
"Trương Mộng chủ động nhận tội, chắc chắn không thể nào tử hình, chung thân chăn! Sự việc như vậy đã cho là kết thúc rồi!" Thích Thịnh Thiên dứt lời, bàn chân đạp vào chân gas, gia tăng tốc độ.
Bùi Nhiễm Nhiễm dựa vào người Cảnh Thần Hạo trầm ngâm thật lâu, "anh nghĩ rằng xong rồi à?"
Sự việc được thảo luận chiều nay của họ, anh ta vẫn chưa nghĩ thông suốt?
"Nhiễm Nhiễm, em không sao là xong rồi." còn những chuyện khác không quan trọng.
Con tim cô cảm động lời nói lúc nãy của anh ta, nhưng mà lời trong miêng buột ra có chút nghiêm nghị, "ý anh là em lo lắng như thừa rồi?"
"Không có." Sao anh ta dám nói như thế.
Cô ta vẫn chưa lên tiếng, thì phía trước Thích Thịnh Thiên đã mở miệng trước rồi, "chị dâu, mọi việc đều có anh Hạo cả, cô nên yên tâm đi, bây giờ cũng đã trễ rồi, về nhà ngủ cho khỏe!"
"Ừm." cô ta cười khẽ, thực sự rất mệt rồi.
Về đến nhà, Dương Dương Noãn Noãn đã ngủ rồi, người đàn ông bên cạnh thì ôm chặt lấy eo cô, đôi mắt đen thâm sâu không thấy đáy của anh ta nhìn chằm chằm vào cô.
"Anh vẫn chưa buồn ngu à?" bây giờ cô ta chỉ muốn ngủ thôi!
"Anh muốn biết truyền thuyết nói rằng cám dỗ đồng phục." Nhiễm Nhiễm của anh ta thật sự rất đẹp, mặc đồ gì cũng đẹp cả.
"Đây sao lại gọi là cám dỗ đồng phục được chứ? Rõ ràng là tù phục! mau buông ra, em cần đi tắm rửa đi ngủ." gần mười hai giờ rồi, thông thường giờ này cô ta đã ngủ từ rất sớm rồi.
"Ừm......" lời than trách nhợt nhạt từ bên tai cô vang lên, "vợ yêu đi tắm, anh muốn theo nữa."
"Được! đi thôi!" cô dường như từ hàm răng đang nghiến thốt ra vài chữ.
Cô ta lần nữa bị anh bế vào nhà tắm, tắm rửa có thể không cần động đến tay nữa rồi, nhưng mà không cần tự mình động tay thì cái hiện trường đó cô có thể tưởng tượng được.
......
Thích Thịnh Thiên đưa hai người về nhà rồi, tự nhiên muốn về tìm Hiểu Hiểu của mình, hôm qua bận nguyên ngày không có thời gian gặp cô ta, hihihi!
Giờ phút này chắc cô ta đã ngủ rồi!
Trên đương phi xe một hơi đến ngoài chung cư, phát hiện trong phòng khách đèn vẫn còn sáng, chẳng lẽ Hiểu Hiểu biết được mình đã tới đây, nên mở đèn đợi anh ta?
Thật sự đáng yêu quá!
Anh ta ngừng xe lại, quăng chìa khóa chạy đến cửa nhà, gương mặt đẹp trai khẽ cười mở cửa ra, "Hiểu Hiểu, có nhớ anh không......"
Bỗng nhiên anh ta cảm thấy không khí có chút bí hiểm, bình tĩnh quan sát, trong phòng khách lại có một gười khác nữa, vả lại là một người đàn ông, cái quan trọng nhất là người đàn ông đó là Tạ Mạc!
"Anh......ra ngoài!" Thích Thịnh Thiên bật mạnh cửa ra, ánh mắt nghiêm túc.
Lâm Tri Hiểu nhìn thấy anh ta, vội vàng đứng dậy chạy đến gần anh ta, "tối rồi, anh đến đây làm gì?"
"Anh đến đây làm gì à? Em một người con gái ở nhà một mình, lại còn có một người đàn ông, anh không đến thì đợi đến bị cắm sừng mới đến à?" cũng may anh ta đã đến, người đàn ông này đúng là âm hồn bất tan!
Thích Thịnh Thiên ôm chằm Lâm Tri Hiểu vào lòng, nhìn vào người đang bước đến Tiết Mạc, tuyên bố bá đạo chủ quyền của mình, quyền lực chứng mình ở trong căn nhà này, anh mới là nam chủ nhân, và Tiết Mạc không là gì cả!
"Anh có phải bị điên rồi không, anh ta đang giúp ba mẹ em đem đồ đến cho em, anh muốn cái gì?" Lâm Tri Hiều đụng vào anh một cái, thật là người nào cũng có thể xem là tình địch cả.
"Đem đồ đến cho em mà đến vào giờ này à? Mục đích khẳng định là không đơn thuần!" Thích Thịnh Thiên ôm lấy eo cô ta càng chặt chẽ hơn.
Vẻ mặt nhỏ của Lâm Tri Hiểu lộ ra thần sắc đau khổ, nhưng mà rất nhanh chóng quay sang cười với Tiết Mạc, cái người gặp trong quán bar này quả nhiên là đối tượng xem mắt của cô ta.
Nếu như hôm đó anh ta xuất hiện rồi, bây giờ chắc có khả năng sẽ không như vậy rồi
"Tôi đi trước đây, chú và dì nói rằng nếu cô có thời gian, chúng ta cùng trở về." Tiết Mạc đến trước mặt hai người, điềm đạm cười và nói một câu, sau đó rời khỏi.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
133 chương
177 chương
33 chương
45 chương
41 chương