Bùi Nhiễm Nhiễm liên tục thầm thở dài, khi rời đi, Cảnh Thần Hạo và Đường Sóc không hề có sự trao đổi, dù gì cũng phải nhìn nhau một cái chứ?
Cô đành chấp nhận để bị kéo lên xe, chiếc xe nổ máy lên đường, qua cửa xe cô vẫn thấy anh đứng trước cửa, bốn mắt nhìn nhau nhưng rồi cô cũng dần dần thu lại tầm nhìn của mình.
Mong cho Đường Sóc hiểu được lý do tại sao cô mời anh cùng đến dùng bữa.
“ Nhìn bên này, chồng em ở đây.”
Nghe giọng nói cạnh mình vang lên, Bùi Nhiễm Nhiễm quay lại nhìn anh, “ Có phải em đã làm sai rồi không?”
Nhỡ đâu Đường Sóc cũng không muốn làm hòa với Cảnh Thần Hạo thì sao!
Đáng lẽ cô nên hỏi ý của Đường Sóc trước.
Đại boss thấy gương mặt thất thần của cô, anh bình tĩnh nói, “ Bây giờ hối hận vẫn kịp.”
“ Muộn rồi, khi nãy lỡ đồng ý rồi.” Cô vẫn nên hỏi thì hơn!
Đợi lát nữa về đến công ty, cô sẽ nhắn tin hỏi.
“ Chỉ cần em muốn, không bao giờ là muộn.”
Bùi Nhiễm Nhiễm không nói gì, không phải chuyện gì cũng có thể dùng cách đó để giải quyết đâu, ví dụ như Diệp Mộ Yên và đứa con trong bụng của cô ta.
Bùi Nhiễm Nhiễm không biết sau này nếu như cô ta thật sự sinh ra đứa con của Cảnh Thần Hạo, cô sẽ cảm thấy thế nào.
Có thể bây giờ cô có thể cảm nhận được cảm giác của anh khi cô nói đứa con trong bụng mình không phải của anh, cái cảm giác tuyệt vọng và đau đớn kia.
Rất không mong muốn đứa trẻ đó chào đời, nhưng đứa bé đó lại là máu mủ của người mình yêu nhất thì cô lại không nỡ.
Cô không nỡ, hơn nữa đứa bé còn vô tội.
Cảnh Thần Hạo cũng có thể chịu đựng cô ‘có’ đứa con của người khác thì tại sao cô không thể chấp nhận điều này cơ chứ?
Chỉ có điều sự đau khổ trong thâm tâm không tài nào biến mất.
Cô rất đau, vô cùng đau, cảm giác này khiến cô bị đè nén đến ngộp thở.
Ánh mắt của người đàn ông bên cạnh vẫn luôn chăm chăm vào cô, cô nhắm mắt lại, dựa vào vai anh giả vờ ngủ, như vậy sẽ không nhìn thấy ánh mắt ấy nữa.
Chẳng may giả ngủ thành ngủ thật, cuối cùng cô bị anh bế vào phòng nghỉ của anh.
Cô ngủ một giấc sâu, khi tỉnh dậy cảm thấy đầu mòng mòng quay, rất khó chịu.
Rèm cửa đóng chặt khiếm cả căn phòng tối đen, cứ như trời đã tối.
Cô bật đèn, với lấy điện thoại, co người trên giường nhắn tin cho Đường Sóc.
{Chuyện đó tôi không trách anh nữa, hai người dù gì cũng là anh em của nhau, Cảnh Thần Hạo có giận thì anh nhường anh ấy một chút, hy vọng hai người có thể làm hòa, nếu như anh không muốn làm vậy thì cũng không cần miễn cưỡng hợp tác.}
Cô gửi tin nhắn đi, vẫn chưa kịp bỏ điện thoại xuống đã nhận được tin hồi đáp của anh.
{ Tiếp tục hợp tác.}
Vậy có nghĩa là muốn hợp tác rồi?
Cô đặt điện thoại xuống, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài, thấy anh đang chăm chú làm việc cô liền rón rén chuẩn bị ra ngoài.
“ Lại đây.”
“ Sau lưng anh có mọc mắt à?” Cô chậm chạp tiến lại phía anh, “ Gọi em làm gì?”
“ Ôm một cái.” Đại boss ôm cô ngồi xuống trên đùi anh, “ Muốn ôm em một lúc.”
“ Đệm đùi thực ra em không khoái lắm đâu.” Rốt cục thì cô đến để làm việc hay để đến chơi với anh vậy.
Nhưng mùa hè đúng là dễ ngủ thật, một giấc ngủ trưa mà đến giờ mới dậy.
“ Anh thì lại thích đấy.” Anh nhéo nhẹ eo cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn tay anh cạn lời, cô làm gì có nhiều mỡ thừa đến vậy?
Rõ ràng hồi phục tốt như vậy, không có một chút mỡ thừa.
“ Anh thích thịt như vậy thì em đi mua một miếng thịt heo lớn cho anh nhé, anh cứ sờ thoải mái, được không?” Cô không đến để cho anh sờ.
“ Nhiễm Nhiễm, em là vợ anh.” Anh có vợ mà không sờ lại đi sờ thịt heo làm gì cơ chứ.
Cô lạnh mặt, giọng nói bắt đầu nghiêm túc, “ Sau này mong anh công tư phân minh giùm, ở đây em là thư ký của anh.”
“ Anh luật ngầm thư ký.”
“......”
Có thể đem chuyện sau gác bếp nói như chuyện ngoài phòng khách như vậy cũng là một kiểu dũng cảm, cô còn non khi xem thường độ mặt dày của anh.
Sau này cô cần hạn chế đến công ty.
......
Rất nhanh sau đó, Đường Thị gửi bản hợp đồng đến, Bùi Nhiễm Nhiễm xem qua thấy không có vấn đề gì liền đem cho Cảnh Thần Hạo ký tên, anh lập tức ký lên.
Anh có thể ký xoẹt xoẹt mà không buồn nhìn như vậy là vì dạo gần đây tối nào cô cũng cho con sói đói kia ăn no rồi.
Cho nên sau khi ký tên xong, cô nhanh như cắt, chuồn khỏi văn phòng của anh.
Buổi họp báo rất long trọng, rất đông đúc, cũng mời đến rất nhiều truyền thông và cánh nhà báo, đặc biệt là khi họ biết được Cảnh Thần Hạo và Đường Sóc sẽ cùng góp mặt trong buổi ra mắt.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Thần Hạo xuất đầu lộ diện trước công chúng từ sau khi kết hôn, càng đặc biệt hơn khi Cảnh Thần Hạo cùng có mặt với Đường Sóc. Bộ phim này như để lăng xê bộ mặt đại diện của Cảnh Thị, ngọc nữ Hòa Thảo.
Đến người vừa đạt được giải như Ưng Thường Nguyệt cũng chỉ nhận được vai nữ phụ trong bộ phim.
Trong phía cánh gà của buổi họp, Ưng Thường Nguyệt đứng trước mặt Đường Sóc, gương mặt xinh đẹp mang một nụ cười mỉm, đến nốt ruồi đỏ trên mũi cũng phập phồng, đúng là bà chủ của giải oscar danh giá, đẹp tuyệt.
“ Đường tổng, tôi nhận lương diễn viên hạng hai mà đóng vai nữ phụ cho anh, anh còn không vừa ý gì nữa, mặt lạnh như vậy cho ai nhìn thế!” Ưng Thường Nguyệt đưa cốc rượu đến trước mặt Đường Sóc, “ Không vui thật sao? Uống một chút cũng được!”
“ Ưng Thường Nguyệt, cô đoạt giải vài lần liền thì còn tham gia vào mấy bộ phim như vậy làm gì?” Hôm nay anh mới biết hóa ra nữ phụ đang yên đang lành lại đổ bệnh phải ra nước ngoài chữa trị nên không thể tham diễn.
Hôm nay là buổi họp báo, chuyện này được đồn thổi trong Đường Thị đương nhiên sẽ có không ít diễn viễn muốn tham gia tuyển chọn vai diễn này, với kỹ thuật diễn xuất và danh tiếng của Ưng Thường Nguyệt và cô còn tự giảm giá bản thân, tình nguyện diễn nữ phụ thì chẳng lý do gì không để cho cô diễn.
Do vậy, vai nữ phụ quyết định do Ưng Thường Nguyệt đóng, khiến bộ phim này cuốn hút hơn nhiều.
“ Tôi không đến đây để chơi, tôi thích cái tên của nó, 《Niệm Niệm có em》,anh không thấy nó rất đẹp sao?” mặc dù cô không phải vai nữ chính, thậm chí còn đóng vai nữ phụ hiểm ác, nhưng chỉ vì cái tên của bộ phim, nó khiến cô rất thích.
Chỉ vì cái tên của bộ phim nên cô mới tham gia mà thôi.
“ Đúng là rất đẹp, nhưng có liên quan gì đến cô, công ty quyết định cho cô dấn chân vào làng điện ảnh quốc tế, cô lại chạy đến đây đóng một vai phụ trong một serie phim tuần?” Cô diễn viên anh tốn công mất sức lăng xê sẽ mất giá thảm hại mất.
“ Muốn dấn chân vào làng điện ảnh quốc tế thì lúc nào cũng được thôi! Hơn nữa có anh ở đây thì việc gì tôi phải lo lắng kia chứ, bộ phim này vừa quay vừa phát, độ ảnh hưởng cũng trên diện rộng thì việc gì tôi không tham gia kia chứ, hơn nữa thầy bói nói năm nay tôi không hợp với phong thủy nước ngoài, cứ đợi năm sau đi!”
Ưng Thường Nguyệt thấy anh vẫn giữ bộ mặt đăm đăm, cô nâng ly rượu đưa lên miệng, anh không uống thì thôi, cô tự uống.
Đôi môi vừa chạm vào miệng ly đã bị anh cướp lấy.
Anh đặt chiếc ly xuống chiếc bàn đằng sau mình, “ Cuộc họp báo sắp bắt đầu rồi, cô uống rượu không hay!”
“ Nói vậy là anh đồng ý rồi?” Khi nãy cô còn tưởng anh không đồng ý, mặt anh lạnh vậy kia mà.
Sau khi những thành viên khác của công ty đồng ý với Ưng Thường Nguyệt thì lập tức đăng Weibo, tất cả mọi người đều biết cô sẽ tham diễn, đến lúc đó cô không xuất hiện lại bị người khác đồn đại là tạo xì căng đan đồn thổi.
Nếu cô đã muốn chơi đùa như vậy cứ để cô ta chơi.
Mặc dù nữ phụ của bộ phim này có tính cách hiểm ác nhưng cô ta luôn thích nam chính, vì yêu và vì em trai, để có cuộc sống tốt hơn, nên mới muốn được gả vào gia đình giàu có, cuối cùng cô ta thoát khỏi suy nghĩ ấy và đến với nam phụ, cũng coi như có một kết thúc tốt đẹp rồi.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương