Thứ thuộc về cô bị người khác lấy đi mất, tất cả đồ của cô ta, chỉ mình cô có thể nhìn thôi!
Cảnh Thần Hạo nhìn vào biểu tình nhỏ của cô ta, càng ôm lấy cô thật chặt, "vậy bây giờ em có muốn xem không? Xem nhiều tí đi, không được chán nhé!"
Lúc trước cô ta nói những lời nói giận dỗi anh ta vẫn còn nhớ đấy!
"Anh là thuộc về em! Không được phép để ai nhìn thấy, thế mà lại bị người khác thấy hết rồi đấy, anh lại không mất đi miếng thịt nào, lại còn thêm được một miếng thịt, vụ mua bán này xem ra có lời rồi đó." Cô ta cười đùa.
"Nhiễm Nhiễm, không có gì buồn cười cả." tay lớn đã bắt đầu không nghiêm túc rồi.
Hơi thở ấm áp kê sát bên tai cô, "Nhiễm Nhiễm, đêm tân hôn có muốn được bù đắp tại đây không?"
"Không cần! anh đi đi!" còn lâu cô ta mới cùng anh ở đây, đến phòng trước đây của Noãn Noãn để làm gì chứ!
"Anh muốn."
"Anh tiếp tục nghĩ ngợi đi! Bây giờ thích hợp cho anh suy nghĩ đấy." cô ta quay người đi, anh ta mặc trên người một cái áo sơmi mỏng manh, có thể cảm thấy rõ nhiệt độ ấm áp trên người anh ta.
"Trong lòng một người đàn ông nhích tới nhích lui, Nhiễm Nhiễm em đang mê hoặc anh à," giọng nói anh trở nên trầm xuống, bàn tay lớn ôm lấy người cô ngã xuống chiếc giường lớn.
"Cảnh Thần Hạo, đừng mà!"
"Nhiễm Nhiễm, thả lỏng tí!"
Bây giờ không phải là vấn đề cô không thả lỏng, mà là......
Được thôi, không hiểu tại sao cơ thể cô trong lúc đang tức giận lại có thể dễ dàng bị anh ta khơi mạo dục vọng, từ lúc kháng cự biến thành thèm muốn cấp bách được anh ta bỏ vào.
Sự ôm ấp nồng ấm, quần áo của trên người của hai người đã rơi tán loạn dưới đất, trong phòng đầy hương vị ái mị mê tình.
"Nhiễm Nhiễm, anh yêu em."
Trong giờ phút quan trọng anh ta dừng lại nói những lời như vậy!
Trong đôi mắt to ẩn chứa nước mắt của Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn chằm lấy anh, "Ừm, em cũng vậy."
Cho nên mới tin tưởng anh ta như thế, nhưng tin tưởng là một chuyện, trong lòng thì vẫn còn chút không thoải mái.
Bỏ vô thật sâu vào người cô ta, cả người cô bỗng run nhẹ, ôm lấy cái lưng của anh ta từ từ buông lỏng hết, "Ừm......"
Bỗng nhiên trong đầu cô ta hiện ra câu nói trước kia của Cảnh Thần Hạo, tương phùng nhất bào mẫn ân thù, anh ta đã thực hiện câu nói nói này một cách triệt để!
Lúc trước khi hai người gặp lại nhau lần nữa, anh ta cũng muốn như thế, chỉ là vì cô ta đã mang thai nên không tiện.
So với cái phòng đầy ôn tình trên lầu, thì trong phòng ở dưới lầu dường như đang đối chọi dầu sôi lửa bỏng với nhau!"
Thích Thịnh Thiên đem cái gối vừa mới chụp được ném về phía cô ta, "đến đây, tiếp tục đập, xem em muốn đập đến khi nào mới chịu nguôi giận."
Cô ta có đập bao nhiêu lần cũng không thể hả giận được!
"Thích Thịnh Thiên, sao anh có thể làm vậy được, có phải nếu đổi là anh, thì anh hy vọng như thế, mặc kệ em không hay biết gì, anh cảm thấy như thế là tốt cho em sao?" cô ta không cảm thấy như thế là tốt cả.
"Hiểu Hiểu, nếu đổi lại là anh, thì chắc anh cũng sẽ làm như vậy, em có chắc chị dâu biết được sẽ vui vẻ không, hay là không biết gì hết mới vui vẻ đây? Rõ ràng là không biết gì sẽ vui hơn đấy, chúng ta bây giờ có thể làm được gì? Chỉ có thể cầu nguyện cái bụng của người phụ nữ kia không phải là do anh Hạo tạo ra thôi."
Anh ta vừa mới nói xong, liền bị ném cái gối vào người, anh ta liền chụp lấy.
"Hiểu Hiểu, em giận hờn anh có thể lý giải được, nhưng chỉ giận chút thôi, đừng giận lâu quá nhé." Anh ta từ lúc nghe thấy điện thoại của Lâm Tri Hiểu thì cả người như bị đơ đi.
Không biết tại sao cô ta bỗng nhiên lại giận anh đến vậy, đến đây nhìn thấy Cảnh Thần Hạo thì mới biết nguyên nhân.
"Dựa vào đâu? Em vẫn cứ giận đấy, em không thích cách làm đó của anh, quả thực là trái với cách nghĩ của em, trai ngược! Nhiễm Nhiễm không biết gì, bây giờ biến thành như vậy rồi chắc anh vui lắm hả? nếu như đứa bé đó thật sự là của Đại Boss, thì Nhiễm Nhiễm sẽ ra sao? Gia đình của họ sẽ trở nên như thế nào?" bây giờ Lâm Tri Hiểu càng nghĩ càng thấy bực, sự việc như vậy đáng bị bóp chết ngay lúc đó, sao có thể để người phụ nữ đó bị dính bầu chứ!
Thích Thịnh Thiên vừa muốn nói chuyện, thì đối diện lại vang lên tiếng nói của cô, "anh làm việc như thế nào nhỉ? Tại sau không cho người phụ nữ đó uống thuốc sau quan hệ!"
"Cô ta xuất ngoại ngay trong ngày hôm đó."
"Xuất ngoại rồi tại sao anh không đuổi theo ra đến nước ngoài luôn nhỉ? Anh như vậy là đặc trợ rồi, chi bằng không cần làm gì cả, nếu như là em biết được sự việc, thì sẽ đuổi theo đến nước ngoài, cũng phải bắt cô ta uống thuốc, làm sao cũng không thể khiến cô có em bé được!" có em bé rồi rất khó dứt bỏ.
Cho dù sau này Đại Boss không còn quan tâm đến Diệp Mạc Yên, không thích Diệp Mạc Yên nữa, nhưng mà có em bé rồi, anh ta không thể nào bỏ mặt không đến thăm dù chỉ một lần.
Thật sự đến lúc đó, Nhiễm Nhiễm sẽ rất đau lòng, bây giờ trong lòng cô ta rất khó chịu.
"Làm sao biết được anh Hạo lại chuẩn xác đến vậy! một phát là trúng rồi, giống y chang sáu năm trước!" Thích Thịnh Thiên liếc nhìn cái bụng nhỏ của cô ta, "Lâm Tri Hiểu có phải em cũng đang tránh thai không?"
"Sao anh chú ý quá vậy! chúng ta đang bàn chuyện của Đại Boss và Nhiễm Nhiễm mà, đâu có liên quan gì, đừng nói sang em." Cô ta bây giờ không muốn bàn đến vấn đề này.
"Hiểu Hiểu, lúc trước anh cùng với người khác đều có sài bao cả, huống hồ ở cùng với em lâu như vậy, mà không có tí động tịnh gì được!" cái này thật sự làm tổn thương nghiêm trọng đến tôn nghiêm của anh ta đấy!
"Làm sao chúng ta không đeo bao được, rõ ràng là có đeo mà!" cô ta không muốn uống thuốc, không muốn có con, bọn họ lúc ở bên nhau đa số đều có đeo bao cả.
"Ừm ừm, đeo rồi, nhưng mà anh nghe nói, có loại chất lượng không tốt hay sao ấy, có khả năng sai sót, có thể sẽ bị chảy ra ít! Hiểu Hiểu, hai vợ chồng anh Hạo bây giờ đã có hai đứa con rồi, anh lạc hậu nhiều rồi, chúng ta tranh thủ thời gian tạo em bé đi, tranh thủ trước hai vợ chồng họ!" Thích Thịnh Thiên nói rồi leo lên giường liền.
Lâm Tri Hiểu nhìn thấy động thái của anh ta, thật rất muốn lấy cái gì đó đập một phát! Nhưng mà đập không trúng á!
Cô ta chạy quanh giường, nhưng vẫn bị anh ta bắt chặt lại.
Cô ta đứng trên sàn gỗ, còn Thích Thịnh Thiên thân hình to lớn đứng trên giường, sức lực và chiều cao của hai người thật sự xa cách quá lớn rồi.
"Anh buông em ra, cái người đàn ông này chưa cưới vợ mà đã nghĩ đến chuyện ngoại tình rồi, còn lâu em mới thèm!" Lâm Tri Hiểu ngửa người về sau, nhìn thấy mặt điển trai của anh ta tiếp cận, tư thế này thật sự duy trí không được lâu!
Cái eo của cô quả không tệ, dưới sự đào tạo của anh càng khiến sức của cái eo dẻo dai hơn, nhưng mà tối qua mệt quá.
"Anh sau hôn nhân ngoại tình chỉ có một khả năng, đối tượng kết hôn không phải là em, và anh sẽ ngoại tình với em." Thích Thịnh Thiên kéo người cô lại, dùng sức đẩy mạnh, hai người liền nằm trên giường.
Lâm Tri Hiểu vẫn chưa đứng vẫn, thì đã rơi xuống giường
"Bộ anh không thấy em giận đến khóc luôn rồi sao? Nói không giận là không giận được sao? Anh nghĩ rằng anh là quả khai tâm (hạt dẻ) à!
Lâm Tri Hiểu trợn to mắt, tư thế đó là gì?
"Thích Thịnh Thiên, em không muốn, anh càng như thế thì em càng giận đấy, anh đựng đụng em!" tội nghiệp hai tay của cô bị anh khống chế rồi, chỉ có thể không ngừng lắc đầu thôi.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương