Giúp họ giấu cũng không được, không giấu cũng không được, tóm lại sao cũng không được!
Ngoài phòng bệnh VIP, Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên ngừng bước, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, “Hay là anh vào trước, nói không chừng Cô ấy không muốn gặp em, chỉ muốn gặp anh.”
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta là vợ chồng, cùng vào nhé!” Anh bá đạo ôm eo cô, mở cửa phòng bệnh.
Diệp Mộ Yên nằm trên giường, màn hình ti vi đang chiếu tin tức về cô, cô không có chút cảm xúc khi xem.
Bên cạnh cô có 1 người phụ nữ tầm 30 tuổi, nhìn thấy bọn họ, lập tức đứng dậy.
“Cảnh Tổng, Bà Cảnh.”
Nghe âm thanh này, đây chắc là người phụ nữ tối qua gọi điện thoại cho cô, người quản lý của Diệp Mộ Yên.
“Tôi né ra ngoài xíu, mọi người nói chuyện đi.” Cô chuẩn bị rời khỏi.
“Không cần, cô ở lại đi!” Bùi Nhiễm Nhiễm mở miệng, nếu chuyện của Diệp Mộ Yên cô cũng đều biết, lại là người quản lý của Diệp Mộ Yên, bọn họ nói gì cô nên biết thì tốt hơn.
Trương Mộng nghe lời Bùi Nhiễm Nhiễm, bước chân do dự, nhưng vẫn ở lại phòng bệnh.
“Sức khỏe sao rồi?” Bùi Nhiễm Nhiễm cười hỏi, vì cô là thai phụ, cho nên mới khách sáo như thế.
“Khá tốt, cảm ơn bà Cảnh quan tâm, sau này không cần sự quan tâm của bà Cảnh và Cảnh tổng, đứa trẻ là con của tôi thôi, không có liên quan gì đến Cảnh gia. Hai người yên tâm, tôi tuyệt đối không quấy rầy các người, tiện thể chúc hai người tân hôn vui vẻ.” Hôm qua là đại hôn của họ, hôm qua con của cô xém tí đã rời bỏ cô.
Nếu nó rời bỏ cô, mọi kế hoạch coi như uổng phí.
Lúc then chốt, vẫn là phụ nữ có ích, dù cô mềm yếu, nhưng vẫn là người mẹ, cô ta nhất định hiểu cho tâm trạng của cô.
Không thể phá bỏ đứa trẻ, đứa trẻ cần phải sống.
Điều này không giồng với tưởng tượng của Bùi Nhiễm Nhiễm, cô đưa mắt nhìn Cảnh Thần Hạo đang đứng bên cạnh, sắc mặt anh từ lúc bước vào không khá lên chút nào, giờ càng hơn thế, cả người lạnh lùng giống như pho tượng.
“Đứa trẻ này đúng là của anh ấy.” Nếu không phải, thì không cần nói những lời đó, vạch rõ ranh giới.
“Bà Cảnh, tôi vô ý làm phiền cuộc sống của hai người, huống hồ thân phận tôi nhạy cảm, tôi đã cố chịu áp lực để giữ lại nó, chỉ vì nó là con tôi, nếu gây ra phiền phức gì cho hai người, tôi xin lỗi, dù gì tôi và cảnh tổng không có tí tình cảm nào, chỉ là ngoài ý muốn.” Do ngoài ý muốn nên hai người mới bên nhau.
Lời này thực là quá thâm, nếu cô đang so đo, muốn phá đứa trẻ đi, rõ là cô quá nhỏ mọn, quá không có tình người.
Người đàn bà có thể nhìn được chồng mình ngoại tình, đối phương còn có con ư!
“Cô muốn thì cứ đẻ, tùy cô.” Cảnh Thần Hạo kéo tay Bùi Nhiễm Nhiễm đi ra khỏi phòng.
Bùi Nhiễm Nhiễm không tự chối, cứ để anh kéo đi, cửa phòng đóng lại, Trương Mộng lo lắng nhìn cô, “Không sao chứ.”
“Chỉ cần con không sao, tôi sẽ không sao.” Diệp Mộ Yên sờ bụng mình, khuôn mặt xinh đẹp cười đắc ý.
Hai người rời đi cứ đi mãi dọc hành lang, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bóng lưng của anh, cả người như rơi vào địa ngục.
Cô đột nhiên cảm thấy... đứa trẻ đó có khả năng là của anh.
Trái tim cô đau quá, đau đến không thể thở được.
“Anh buông em ra trước! Cổ tay em bị nắm chặt có chút đau.” Cô nhỏ tiếng đáp.
Sức dụng lực của anh bỗng buông nhẹ chút, cô vội hất tay khỏi tay anh, bước chân dừng tại chỗ.
“Em cần yên tĩnh.” Cô giờ chưa biết đối diện với anh ra sao.
Giọng anh bỗng khàn khàn, “Em muốn đi đâu để tĩnh tâm lại?”
“Đưa em đến nhà Tri Hiểu nhé!” Trong lòng cô buồn, khó chịu, không biết phải làm sao!
Phải tin tưởng anh sao?
Nhưng đứa trẻ còn lâu mới ra đời, cứ phải chiến tranh lạnh với anh mãi sao?
Cô không muốn như thế!
Đến trước cửa nhà Lâm Tri Hiểu, cô thử mở cửa, nhưng phát hiện cửa không mở được, cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo.
Bầu không khí trong xe tràn đầy sự lạnh lẽo.
“Mở cửa.” Cô nói.
“Có thể không vào không? Em không muốn gặp anh, anh ra ngoài là được, trong nhà còn Dương Dương Noãn Noãn, em cũng không muốn gặp tụi nó sao?” Anh biết thời gian đứa trẻ chưa ra đời, chưa thể làm giám định cha con thì cô khó mà tin tưởng anh được.
Cô khó chịu muốn yên tĩnh chút thì anh cũng có thể hiểu.
“Tối nay em về.” Dù tâm trạng tệ cỡ nào, không thể lộ ra trước mặt Dương Dương Noãn Noãn, cô cần tìm người để tâm sự.
“Mấy giờ, anh đến đón em!”
“Khoảng tám giờ.”
“Được.”
Cảnh Thần Hạo ấn công tắc, Bùi Nhiễm Nhiễm mở cửa đi xuống, từng bước từng bước cảm thấy đau như mình đang đi trên đống dao nhọn.
Người phụ nữ đó rõ ràng không cần họ chịu trách nhiệm, cũng không cần bọn họ lo, nhưng càng như thế, trong lòng cô càng thêm buồn.
Cảnh Thần Hạo ngồi trong xe nhìn cô mở cửa đi vào, xe luôn ngừng ở đó.
Bùi Nhiễm Nhiễm vừa mở cửa đã ôm lấy Lâm Tri Hiểu, “Tri Hiểu....”
“Nhiễm Nhiễm, sao thế?” Lâm Tri Hiểu vội ôm lấy cô, nhìn bộ dạng cô rất không vui.
“Tri Hiểu, mình...” tâm trạng đó nói sao đây, bọn họ khó khắn lắm mới ở bên nhau, hôm qua vừa kết hôn, hôm nay lại biến thành như thế.
Phải nói là tối qua đã trở nên như thế.
“Nhiễm Nhiễm, đừng khóc mà! Có chuyện gì nói mình, nếu không nói đại boss cũng được! Tụi mình sẽ ra mặt giúp cậu!” Lâm Tri Hiểu biết, trái tim của Nhiễm Nhiễm rât kiên cường, trước giờ chưa từng thấy cô đau lòng đến thế.
“Đừng nhắc anh ta, chính là anh ta chọc mình, lần này hết rồi, anh ta đi đâu lòi ra đứa con rơi!” Bùi Nhiễm Nhiễm buông cô ra, khuôn mặt cô nhìn uất ức vô cùng.
Lâm Tri Hiểu cả người đơ ra, “Nhiễm Nhiễm, bạn vừa nói gì? Đại boss có con rơi? WTF! Sao có thể!”
Cô không tin, quyết không tin!
“Nhiễm Nhiễm, cậu có nhầm không? Sao có thể, không phải giống như lần trước chứ?”
“Còn không có cơ hội kiểm tra, đứa trẻ còn chưa ra đời, mới có hơn 1 tháng.” Nếu con cô còn thì tốt biết mấy.
“Nhiễm Nhiễm!” Lâm Tri Hiểu kéo cô ngồi xuống, lo lắng nhìn cô, “Được rồi, nhất định là hiểu lầm, đại boss sao có thể ngoại tình, nếu có nhất định là ngoài ý muốn!”
“Ngoài ý muốn thì có thể tha thứ sao? Ngoại tình chính là ngoại tình!”
“Đại boss cũng không phải tự nguyện, nhưng hành vi của anh ta đúng là không đúng! Các cậu cứ tạm chiến tranh lạnh là được, vẫn nên tương thân tương ái sống qua ngày?” Lâm Tri Hiểu cũng không biết nên an ủi thế nào.
Dù sao cô còn chả hiểu chuyện này là thế nào.
Lâm Tri Hiểu rót ly trà cho cô, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn, “Muốn ăn kem.”
“Được, ngay lập tức.”
1 ly kem bự đưa đến trước mặt cô, cô múc 1 miếng ăn, “Tức chết đi được!”
Lâm Tri Hiểu nhìn cô, nhẹ nhàng nhắc 1 câu: “Nhiễm Nhiễm, cậu chậm thôi!”
“A a á điên mất!” Càng điên và bực hơn lần trước.
Chẳng lẽ chuyện Tề Viễn Dương muốn nói là chuyện này?
Cô có phải nên nghe anh nói, sau khi nói xong, chẳng lẽ lại chạy trốn khỏi hôn lễ thêm lần nữa?
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương