“Một lát sẽ không đau nữa, nhịn một chút thôi.” Thấy Noãn Noãn khó chịu, lòng cô cũng đau theo.
Có phải là ăn nhầm thứ gì không?
Người trong phòng rất nhiều, Tô Nhược Nhã nhìn dáng vẻ đau khổ của cháu gái nhỏ, vô cùng áy náy, bà vẫn luôn trông chừng con bé, nhưng bây giờ lại ngã bệnh.
Nhìn cổ tay trắng trẻo đang đâm ống tiêm, còn đau hơn so với việc đâm vào trong tim bà.
Cảnh Thần Hạo vừa bước vào, Noãn Noãn nhìn anh như sắp khóc tới nơi, “daddy!”
“Noãn Noãn ngoan.” Cảnh Thần Hạo ngồi xuống bên cạnh Bùi Nhiễm Nhiễm, “có muốn ba ôm hay không.”
“Em ôm được rồi.” Noãn Noãn ói suốt, nếu không đã có thể đặt con bé lên giường.
Oí thế này tiện hơn.
Cảnh Thần Hạo khẽ nâng đôi mắt lạnh lùng lên, nhìn bác sĩ trước mặt, “con bé sao thế?”
“Tiểu tiểu thư có chút chói nước, rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.”
Chói nước?
Lúc hôm qua tới đây vẫn còn rất tốt mà, sao bỗng nhiên bị chói nước?
Bùi Nhiễm Nhiễm lo lắng nhìn Dương Dương đứng ở một bên, “Dương Dương, con có thấy không khỏe hay không? Để chú bác sĩ xem thử cho con.”
“Mami, con không sao.” Dương Dương không có vào trong, vào trong đó Noãn Noãn sẽ thấy khó chịu.
“Ba mẹ, hai người đi nghỉ ngơi đi, chúng con ở đây trông chừng.” Cảnh Thần Hạo nhìn Ba Cảnh và Mẹ Cảnh đang đứng trước mặt nói.
“Vậy các con có muốn về nhà không? Muốn thì đợi lát nữa chúng ta cùng về!” Tô Nhược Nhã quan tâm hỏi thăm, gần đây hai người họ ở bên ngoài lâu lắm rồi.
“Muốn!”
“Không.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn Cảnh Thần Hạo, Noãn Noãn đã như vậy rồi, sao có thể không quay về?
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta có thể đến những nơi khác chơi, tuần trăng mật chỉ có lần này, em muốn về nhà sao?” Hiện giờ không thể để cô ấy trở về, đợi bên Thích Thịnh Thiên xử lý xong rồi, mới trở về.
“Noãn Noãn không khỏe, chúng ta vẫn là trở về đi! Anh muốn hưởng tuần trăng mật sau này bù lại cũng giống nhau thôi.” Cô thực sự rất lo cho Noãn Noãn.
Thấy con bé khó chịu lòng của cô càng khó chịu hơn, cô thà rằng người không khỏe là mình, cũng không muốn người đó là Noãn Noãn.
“Hạo nhi, hay là để mẹ đưa bọn nhỏ về, hai con ở bên ngoài chơi tiếp đi.” Tô Nhược Nhã cũng không muốn làm phiền con trai, thế nhưng càng không muốn cháu gái của mình khó chịu.
“Mẹ, chúng con quay về, đừng nghe anh ấy!” Bùi Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn anh, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của Noãn Noãn, “ngoan ngoãn ngủ đi, mami ở bên con.”
Cảnh Thần Hạo bất đắc dĩ, Nhiễm Nhiễm kiên quyết muốn trở về như vậy.
Ba Cảnh mẹ Cảnh cũng không muốn ở đây quấy rầy Noãn Noãn, liền mang theo Dương Dương đi ra ngoài trước, bác sĩ cũng tạm thời rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Noãn Noãn dần dần sắp ngủ thiếp đi.
Bên hông của Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên bị xiết chặt, hơi thở nam tính tới gần gương mặt của cô, “Nhiễm Nhiễm, anh muốn đến xem chỗ em từng sống, để ba mẹ mang tụi nhỏ về, như thế nào?”
“Không thế nào cả, em muốn ở bên Noãn Noãn, anh muốn đi xem thì lúc nào cũng có thể đi mà! Đợi Noãn Noãn khỏe hơn rồi nói.” Cô thấp giọng nói, không muốn làm ồn tới Noãn Noãn.
“Nhiễm Nhiễm, cái này đâu giống nhau.”
“Noãn Noãn là quan trọng nhất, anh...... Đứng sang một bên đi.”
Cảnh Thần Hạo bỗng nhiên đứng dậy, đứng ở bên cạnh cô, “nhìn xem, bà xã anh nghe lời em chưa nào, cho nên có thể hay không?
“Không thể, không thể nào, Noãn Noãn khó chịu như vậy, dù em có đi ra ngoài chơi, em cũng chơi không vui, trong lòng vẫn không yên tâm, luôn nghĩ về con bé, cho nên, lần sau đi!” Cô cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đã ngủ say của Noãn Noãn, bịch nước biển còn đang chảy từng giọt xuống.
Cảnh Thần Hạo lại ngồi trở về, đưa tay vuốt vuốt sợi tóc bên tai cô, động tác dịu dàng, “Nhiễm Nhiễm, được, anh hứa với em.”
Anh biết rất rõ trong lòng của Nhiễm Nhiễm, Dương Dương Noãn Noãn đều rất quan trọng, cô ấy là một người mẹ tốt, lúc đứa bé đó không còn, cô ấy khóc thương tâm thế nào, buồn thế nào.
Sao anh có thể để cô ấy bỏ mặc Noãn Noãn đang bệnh mà đi chơi với anh chứ!
Nghĩ như vậy, anh liền nhớ đến Diệp Mộ Yên đó, phá bỏ con của cô ta, nếu như sau này bị Nhiễm Nhiễm biết, sẽ như thế nào đây?
Cho dù là cô ta đã mang thai, cũng không thể nào là của mình.
Trong phòng rất yên tĩnh, hai người đều nhìn Noãn Noãn ở trong lòng, ước chừng phải hơn hai tiếng mới truyền xong.
Không có ở đây quá lâu, cả nhà họ đều lên máy bay, bay về thành phố a.
Trên đường trở về Cảnh Thần Hạo là người luôn bế Noãn Noãn đang ngủ say, Bùi Nhiễm Nhiễm muốn chợp mắt một lúc, nhưng là một hồi liền tỉnh lại, trong lòng nhớ Noãn Noãn.
“Ngủ đi, Noãn Noãn không sao, nếu như có chuyện cũng có anh ở đây.
“Anh ở đây em mới lo đó!” Cô rất hoài nghi, anh ấy có thể chăm sóc tốt không?
“Tại sao lo lắng, không có lòng tin với anh như vậy sao?” Cảnh Thần Hạo nhíu mày nhìn cô, Noãn Noãn than với anh như vậy, rõ ràng anh cũng chăm sóc không tệ.
“Có, sao lại không có chứ, chỉ là đây là máy bay, em lo con bé bỗng nhiên tỉnh lại sẽ không thích ứng được.” Dẫu sao thì thời gian ở bên Noãn Noãn của cô nhiều hơn anh, rất hiểu con bé.
“Yên tâm đi! Con gái chúng ta ngoan nhất, sẽ không khóc nhè đâu.” Cảnh Thần Hạo nhíu mày nhìn cô nói.
Bùi Nhiễm Nhiễm cũng không nói chuyện, nhắm mắt lại dần dần ngủ thiếp đi.
Buổi chiều luôn ôm Noãn Noãn truyền dịch, hai cánh tay có chút tê, thật sự có chút mệt.
Rất nhanh liền về tới thành phố a, trên đường về nhà Noãn Noãn tỉnh lại, nhìn cảnh tượng quen thuộc bên ngoài, mắt to nhìn Cảnh Thần Hạo đang bế cô, “daddy, chúng ta trở về rồi sao?”
“Ừm. Noãn Noãn có đỡ chút hay không?” Thấy sắc mặt cô dường như tốt hơn chút.
“Ừ, đỡ nhiều rồi ạ!” Noãn Noãn nằm trong long anh gật đầu, sau khi tỉnh lại thì thấy mình ở một nơi khác, vả lại hiện giờ trời đã tối rồi.
Đèn đường bên ngoài mờ nhạt sáng lên, cả nhà đi về phía nhà mình.
Bùi Nhiễm Nhiễm ôm thân thể nhỏ bé của Dương Dương, nhìn sự tương tác của bọn họ, trong lòng ấm áp, những thứ khác đều không quan trọng, bọn họ ở bên nhau mới là quan trọng nhất.
Buổi tối đó Dương Dương Noãn Noãn đều đã lên giường đi ngủ rồi, Bùi Nhiễm Nhiễm trở về phòng ngủ phát hiện Cảnh Thần Hạo vẫn chưa thay quần áo.
“Không thể không thừa nhận là rất đẹp trai, nhưng anh dự định mặc vest đi ngủ sao?” Đã trở về lâu như vậy rồi vẫn chưa thay đồ, vừa rồi lúc cô rời khỏi anh đang làm cái gì trong này?
Trầm tư sao?
“Anh đang chờ em.” Cảnh Thần Hạo đi từng bước về phía cô, đêm nay hẳn là sẽ có một sinh mệnh biến mất.
“Chờ em làm gì? Chờ em giúp anh cởi đồ? Xin hỏi Cảnh tổng tay của anh đâu?” Vừa nói cô vừa đưa tay cởi nút áo cho anh.
“Tay của anh ở trên người em.” Hai tay của anh khoác lên hông cô, quả thật đang ở trên người cô.
“Ha ha, quả nhiên đang ở trên người của em, hôm nay mệt như vậy, nên đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút.” Thế mà không làm gì cả, đợi cô!
“Không mệt.”
“Anh không mệt? Em mệt!” Tay nhỏ giúp anh cởi cúc áo và cúc quần, lộ ra dáng người cường tráng của anh, “nhanh đi tắm rửa đi!”
“Tắm chung đi, em không phải mệt sao? Anh giúp em.” Đêm nay nói sao cũng là đêm tân hôn của bọn họ mà?
“Em đã tắm rồi, vừa rồi tắm chung với Noãn Noãn.” Trên người cô mặc váy ngủ, chẳng lẽ anh không trông thấy sao?
Cảnh Thần Hạo nhìn kĩ người cô, trên người có nhàn nhạt mùi sữa tắm, quả nhiên là tắm rồi.
Vừa rồi anh ngẩn người ra chi vậy!
Khó trách vừa rồi cô tích cực chất vấn anh tại sao không đi tắm như thế, hối hận.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương