Nhiễm Nhiễm...... “ Được rồi! Anh nói đấy nhé!” Thích Thịnh Thiên dập máy. Bùi Nhiễm Nhiễm nằm trên giường chỉ nghe Cảnh Thần Hạo nói ba chữ, mặc dù âm thanh không lớn nhưng trong căn phòng im ắng vẫn có thể nghe rõ. Thấy anh quay người lại gần, đặc biệt là ánh mắt nhìn trân trân vào chỗ đó, gương mặt vừa kịp bình tĩnh của cô bỗng ửng đỏ trở lại. Có tiếp tục không? Cảnh Thần Hạo vứt điện thoại lên so fa, anh bước đến bên giường, thơm nhẹ lên má cô, “ Đến giờ ăn tối rồi, Dương Dương và Noãn Noãn chắc đang chờ chúng ta dưới lầu.” Anh không muốn nữa sao! Khi nãy cô còn tưởng anh vẫn còn muốn tiếp tục, ngại thế! Cô cắn môi gật gật đầu, rốt cục người gọi đến khi nãy là ai, cô muốn xử lý người đó! Cảnh Thần Hạo vừa định đứng dậy, hai cánh tay ôm lấy cổ anh, người anh đành thấp xuống đôi chút. Nhìn gương mặt lại gần hơn của anh, cô đột nhiên cười, “ Chồng ơi, chúng mình kết hôn đi! Không phải anh nói đã chuẩn bị xong rồi sao? Chẳng phải chỉ cần chúng ta đến là có thể tổ chức rồi sao, cuối tuần này nhé!” Cảnh Thần Hạo bỗng nín thở, như vậy nghĩa là cô đang chủ động sao? Nhiễm Nhiễm của anh tuyệt vời như vậy, làm sao anh có thể có người phụ nữ nào khác được chứ. Không thể, tuyệt đối không thể nào. Thấy anh trầm lặng, cô lại nói, “ Em muốn được gả cho anh!” Với một người hám sex như anh lại có thể giữ mình lâu như vậy mà không động đến cô vì muốn cô có thể bình phục hoàn toàn, cộng thêm mọi chuyện đã xảy ra, cô biết Cảnh Thần Hạo rất yêu cô, rất rất yêu. Cô cũng yêu anh chứ! Cho nên hãy kết hôn đi! Họ có thể nói cho cả thế giới biết họ hạnh phúc đến thế nào, họ sẽ đến với nhau cho dù mẹ cô có phản đối điều này. Người mà cô sẽ lấy làm chồng là người như thế nào, cô mới biết rõ nhất. Anh vẫn im lặng. “ Thần Hạo, anh không muốn lấy em sao?” “ Anh vui quá.” Anh đưa tay ôm lấy eo cô, tay còn lại kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người cho cô. “ Vậy anh có lấy em không đây? Anh không trả lời là em không biết ý anh thế nào đâu đấy.” Dù sao cô cũng là phái nữ, nói những lời khi nãy đương nhiên cần khá nhiều dũng khí chứ. “ Nhiễm Nhiễm của anh, đương nhiên anh sẽ lấy em.” “ Vậy thì quyết định thế nhé!” Sự thấp thỏm trong lòng biến mất, khi nãy cô còn tưởng anh hối hận rồi. “ Cơ thể em có chống đỡ được không?” “ Đương nhiên được chứ, hải đảo đấy! Thời tiết như thế này chắc chắn sẽ rất đẹp! Háo hức quá.” Cảnh Thần Hạo nhìn gương mặt tươi cười của cô, cô háo hức, anh còn háo hức hơn!” Chỉ có điều...... Diệp Mộ Yên vẫn là một quả bom nổ chậm, đã qua khá lâu rồi, cô ta cũng không đến tìm anh. Anh tin tưởng chưa hề xảy ra chuyện gì nhưng hai người lại vào một căn phòng, tình trạng trong phòng lại còn như vậy, đúng là quá dễ gây hiểu lầm. “ Anh mau đi mặc quần áo vào đi!” Cô đẩy anh một cái, bầu không khí lãng mạn khi nãy bị làm gián đoạn, cả hai người đều xuống tinh thần. “ Ừm.” Anh cúi đầu thơm lên má cô. Nhưng điều làm Bùi Nhiễm Nhiễm ngạc nhiên là, cô vốn tưởng tối nay hai người sẽ xảy ra điều gì đó nhưng lại chẳng xảy ra điều gì. Cảnh Thần Hạo chỉ ôm cô đã vội ngủ mất, đến dục vọng của anh cô cũng không hề cảm thấy. Quá không bình thường! Lẽ nào thời gian này bận an dưỡng nên cơ thể cô béo lên chăng? Cô thử véo lên eo mình, vẫn không nhiều thịt mà! Hơn nữa buổi chiều nay cũng đã có màn dạo đầu rồi mà? Mấy chuyện này cô cũng chưa từng chủ động, nếu cô chủ động có khi nào bị đánh giá không biết xấu hổ không? Không được, nhất định không được chủ động quá! Không được! Cô nghĩ ngợi một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay. Ngày hôm sau, cô lại tỉnh dậy khá sớm. Vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt điển trai quen thuộc, bên tai có tiếng thở nhẹ của anh. Anh vẫn chìm trong giấc ngủ say, nhưng có chỗ đã tỉnh dậy rồi. Quả nhiên sáng sớm cơ thể dồi dào tinh lực nhất! Người bên cạnh cô động đậy cơ thể, cô lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, bây giờ hình như vẫn rất sớm. Eo bị anh ôm lấy, cơ thể khi nãy còn cách cô một khoảng, nay lại dính sát vào cô, con tim nhỏ bé của cô đập thình thịch, cô nhắm mắt cảm nhận hơi thở quen thuộc của anh. Nhưng lại không có động tác nào tiếp theo, hình như anh lại ngủ mất rồi, khi nãy chỉ là ôm cô vào lòng thôi. Bùi Nhiễm Nhiễm, mày hết thuốc chữa rồi! Không ngờ chính cô đang hy vọng xảy ra chuyện đó! Sáng sớm tập thể dục trên giường là nguyện vọng của Cảnh Thần Hạo từ trước đến giờ, từ lúc nào biến thành thói quen của cô rồi! Cô cứ nghĩ về nó, càng nghĩ càng khó chịu, gương mặt bắt đầu ửng đỏ. Cô xoay người trong vòng tay anh, ngón tay mơn man trên ngực anh, bắt đầu vẽ những đường tròn tròn. Gần như lúc cô xoay người, Cảnh Thần Hạo đã tỉnh giấc. Ngón tay mềm mại của cô mơn man trên làn da anh, mỗi đợt đều như đang gõ nhẹ lên tim anh, cả cơ thể anh căng cứng lại, như có dòng điện chạy dọc cơ thể anh. Nhiễm Nhiễm của anh, mới sáng sớm đã nhiệt tình quyến rũ anh đến vậy! Vừa hay tối qua anh không làm gì nên nay đã trở thành nam thần cai sex rồi sao? Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn đang vẽ vòng tròn, ngay giây tiếp theo cả cơ thể cô bị đè lên. Bốn mắt nhìn nhau, mặt cô càng đỏ hơn. Nhìn gương mặt tuấn tú của anh, lại nghĩ lại chuyện mình vừa làm, “ Em chỉ đang nghĩ là......” “ Ừm, em muốn thì cứ nói, có phải không cho em đâu.” “ Ưm ưm......” Đôi môi cô bị choán lấy, cô định nói chỉ đang đánh thức anh dậy thôi! Được rồi, chuyện này cũng có một chút chút muốn. Chuyện tối qua cứ lưu lại trong lòng cô. Quần áo trên người nhanh chóng bị tuột mất, người cô bị nhấc lên, anh tiến vào bên trong cô. “ Ưm.” Cô rên nhẹ, nơi đã khá lâu không được chạm vào, nay khít đến độ hơi đau. Đôi tay cô vòng ra sau ôm lấy cổ anh, kéo đầu anh ghé lại bên cô, “ Không sao, nhẹ thôi là được.” “ Ừ.” Mới đầu hơi đau, nhưng ngay sau đó, cơ thể cô nhanh chóng quen lại với của anh, chúng dính chặt với nhau, hơi thở cùng tiếng thở hòa quyện trong không khí, quay vờn trong căn phòng. Khó khăn lắm Bùi Nhiễm Nhiễm mới quyết định quay lại công việc, nhưng không ngờ mới ngày đầu tiên đã đến muộn rồi. Không những cô đến muộn còn liên lụy đến cả đại tổng tịch. Mặc dù họ sắp kết hôn nhưng cảm giác được trở lại với công việc thật tuyệt vời! Cô ngồi trong phòng làm việc của mình, chẳng mấy chốc đã có cuộc điện thoại đến phòng tiếp tân nói dưới lầu có người mang quà đến tặng cho cô. Cần cô xuống nhận! Cái gì vậy? “ Là ai?” “ Đối phương không ghi rõ tên, nhưng người thì mang quà đến rồi.” Bùi Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại, cô hoài nghi rốt cuộc là ai mang quà đến tặng cô chứ. Cô vừa xuống lầu đã nhìn thấy Tề Viễn Dương diện một chiếc sơ mi xanh nhạt cùng quần lửng trắng đứng dựa vào quầy lễ tân. Gương mặt vừa đẹp trai vừa nghịch của anh khiến mấy cô lễ tân ngất lên ngất xuống. Thảo não khi nãy gọi điện cho cô, giọng nói của lễ tân lại ẽo ợt chảy nước như vậy. “ Tề tổng, anh lại có thời gian đến đây chơi sao?” Không phải đã về rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây! “ Sớm nay biết được tin cô sắp tổ chức hôn lễ nên mang quà mừng đến luôn cho sớm, để xem xem có xin được một tấm thiệp mời của cô không.” Tề Viễn Dương cười tiến lại gần cô, “ Sao rồi, ra ngoài một lát.” Bùi Nhiễm Nhiễm nói mà, trên người anh chẳng cầm gì cả thì có thể tặng cô thứ gì chứ, cho nên quà anh tặng cô vẫn ở bên ngoài? “ Thiệp mời anh muốn thì đương nhiên có thể gửi anh rồi.” Lần này cô không hề tham dự vào quá trình lên kế hoạch nên hoàn toàn không biết gì về chi tiết. Hơn nữa cô quyết định khá vội, cũng không biết khi nào Cảnh Thần Hạo định gửi thiệp mời, hoặc có thể anh không hề định mời khách. Chỉ cần hai người đến là đủ rồi, thêm vài người nhà và bạn thân là được.