“Nhiễm Nhiễm...”
“Được được, anh giúp em!”
Chỉ là cái tên thôi, cô đã thỏa hiệp, có phải nhanh quá không!
Chồng mình, đã ngủ qua bao nhiêu lần, còn ngại gì!
...
Hôm sau.
Cảnh Thần Hạo đến công ty, Bùi Nhiễm Nhiễm nằm trên giường gọi điện thoại cho Lâm Tri Hiểu.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, “Nhiễm Nhiễm, gần đây có phải tốt hơn nhiều rồi!”
Cô ngồi dậy khỏi giường, “Tốt hơn rồi, Tri Hiểu, công ty có phải xảy ra chuyện?”
“Không có, rất tốt rất bình thường!” Lâm Tri Hiểu nhìn màn hình, chú ý thời gian nằm ở góc phải bên dưới, “Nhiễm Nhiễm, cậu lo mà nghỉ ngơi, đừng lo chuyện công ty!”
“Ừm, không sao là tốt.” Chỉ là tối qua cô nghe thấy Thích Thịnh Thiên nói gì đó, lo có chuyện xảy ra.
“Nhưng....đại boss và Thích Thịnh Thiên chưa đến công ty, đại boss ở nhà với cậu sao?” Dù sao thì Thích Thịnh Thiên đi trễ về sớm là chuyện thường, không có gì lạ.
“Không có!”
“Lạ thật! Hôm nay không có ra ngoài tiếp khách hàng!” Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến cô, đại boss không đến công ty cũng không đến lượt cô quản.
“Nhiễm Nhiễm, cậu yên tâm, mình nhất định giúp cậu coi chừng! Mình bảo Thích Thịnh Thiên coi chừng giúp cậu!” Anh ta không dám!
“Không sao, chắc bận việc.” Cô cúp máy đứng dậy, luôn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Có cái gì đó không yên.
....
Bóng đén trắng hình bán nguyện lấp lánh, dưới ánh đèn để 1 cái bàn màu đỏ nâu, trên bàn để 2 ly trà nóng, trong đó có 1 người đang bưng 1 ly trà lên.
Đôi tay thon dài, ngón tay đính đá lấp lánh, đủ cho thấy trình độ mê làm đẹp.
1 đối mắt đẹp hình phượng nhìn vào người đang mở miệng trước mặt, đôi chân dài thẳng kia xuất hiện trước mạt cô, khuôn mặt đẹp trai khí thế áp bức người khác, toàn thân tỏa ra sự lạnh lẽo khó gần.
Diệp Mộ Yên không thể không ngồi thẳng người, ly trà nóng trên tay, giờ đang là mùa hè, sao cô thấy lạnh quá.
Diệp Mộ Yên nhìn người phụ nữ trước mặt, không có chút ấn tượng.
Diệp Mộ Yên nhìn anh ngồi xuống, từ từ đặt ly trà xuống, cô lo lắng mình sẽ vứt ly xuống nền nhà.
“Đêm đó...”
“Cảnh Tổng.” Diệp Mộ Yên ngắt lời anh, “Anh yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy anh, coi như chưa xảy ra chuyện gì! Dù gì là lần đầu của tôi, tôi còn là người trong ngành giải trí, danh tiếng đối với tôi rất quan trọng, tôi sẽ không lấy tiền đồ mình làm trò đùa.”
Cảnh Thần Hạo nghe cô ta nói thế, không vui tí nào, ngược lại càng thê, lạnh lùng.
Nhìn vào ánh mắt đen của cô, ánh mắt bình thản không tí khác lạ, “ý cô là chúng ta đã làm chuyện đó?”
“Cảnh Tổng, người bị thiệt thòi là tôi, không phải ai cũng muốn bám lấy anh để đi lên, nếu không có chuyện khác, tôi đi trước!” Diệp Mộ Yên đứng dậy cầm túi đi khỏi.
“Tôi bảo cô đi chưa?” Giọng anh lạnh lùng như đến từ địa ngục, khiến cô bất giác ngừng bước.
Cô từ từ quay lại nhìn anh, cười nhẹ, “Cảnh Tổng, không biết anh đang nghi ngờ điều gì? Chẳng lẽ cảnh tượng anh thấy khi tỉnh, muốn tôi lặp lại sao? Xin lỗi, tôi không có hứng thú, chiều nay tôi còn phải đi quay ở thành phố Phi Hoành, tôi không xen vào hôn nhân của anh, càng không yêu cầu anh chi viện hay đề bạt, hy vọng sau này chúng ta đừng qua lại, như vậy nhé!”
Lời của cô như không lọt vào tai của Cảnh Thần Hạo, anh đứng dạy tiến gần cô, lạnh lùng nhìn khuôn mặt cô, “Chúng ta không xảy ra gì hết!”
Diệp Mộ Yên lùi 2 bước, có chút sợ dáng vẻ áp bức người của anh, tim cô đập “thình thịch..” loạn xạ.
Diệp Mộ Yên nhìn đôi mắt sâu thẫm của anh, cô từ từ nói, “Có xảy ra chuyện gì không, Cảnh Tổng không biết sao?”
Cho dù anh không nhớ gì, nhưng trên người anh nhiều vết hôn như thế, trên giường còn vết máu, tỉnh lại thấy cảnh đó còn cho rằng họ không xảy ra chuyện gì.
Cảnh Thần Hạo lạnh lùng móc môi, nhìn cô với ánh mắt khinh thường, “Cô có thể không biết, tôi chỉ có phản ứng với vợ tôi, sao lại có thể làm chuyện đó với cô.”
“Tôi nói lần nữa, có làm không Tự Cảnh Tổng biết, thôi cho là tôi xui, tối qua uống rượu với bạn, ở quán bar gặp anh, ngã vào người tôi, tôi không biết làm sao nên dẫn anh đến khách sạn, nhưng anh thì sao?” Cổ họng cô nghẹn lại, nước mắt lấp lánh từ trong khóe mắt chảy ra, “Tôi chỉ có lòng tốt, nhưng anh lại cướp đi thứ quý giá nhất của tôi!”
Mặt Cảnh Thần Hạo càng tệ, cả người lạnh lùng, hơi thở như phả ra làn khói đen.
Danh chính ngôn thuận mà nói anh cướp đi thứ quý giá nhất của cô, anh 1 chữ cũng không tin.
“Cô muốn gì? Ảnh hậu của giới giải trí? Thưởng? Bất kể là quốc tế hay trong nước, đều được. Nhưng không được nói bậy.” Lần trước lòi ra chuyện của Bùi Nhã Phán khiến cho lòng của Nhiễm Nhiễm nghi ngờ, giờ lòi thêm cái chuyện quái quỷ gì đây.
Anh vốn không nhớ nỗi, thậm chí xác định không có, nếu có, cơ thể anh sẽ có ấn tượng.
Đêm đó tỉnh dậy, anh hoàn toàn không có cảm giác gì, ngoài những vết đau, còn bị những vết xước che đi những vết hôn, không còn gì.
Diệp Mộ Yên lùi bước cuối, nếu không cô thấy phút tiếp theo, tay của Cảnh Thần Hạo sẽ bóp lấy cổ cô.
Mặt cô không cảm xúc nói, “Cảnh Tổng yên tâm, tôi sẽ không nói bậy, không đúng, tôi không nói, tuyệt đối giữ bí mật, tôi cũng không cần giải thưởng, không phải diễn viên nào cũng muốn đi cửa sau, cũng muốn dựa vào nỗ lực để đạt thành công!”
Đôi môi Cảnh Thần Hạo khẽ nhếch môi, “Rời khỏi đây.”
“Dựa vào đâu? Dù anh có quyền có tiền, tôi cũng có quyền của mình? Cả năm tôi đều ra ngoài đóng phim, sẽ không xuất hiện trước mặt anh, càng không xuất hiện trước mặt vợ anh, nếu anh thấy có lỗi với vợ anh, anh nên xin lỗi cô ấy, tự mình nhận sai!” Cô nắm lấy túi đựng điện thoại, “Tôi đi trước, sau này Cảnh Tổng đừng tìm tôi, coi như chưa từng xảy ra gì, mọi người đều là người trưởng thành, tôi chỉ bị thiệt thôi mà!”
“Nhưng... Công lực trên giường của Cảnh Tổng quả là lợi hại, không biết có phải do tôi chưa trải nghiệm với người đàn ông khác nên thấy vậy không.” Diệp Mộ Yên nói xong rồi đi khỏi trước mặt anh.
Khí thế lạnh áp người ấy đang trước mặt cô, nếu cô còn không đi, cô thấy mình sắp chịu không nỗi.
Đã giả vờ trấn tĩnh, sau này chắc rằng Cảnh Thần Hạo cũng tin rằng họ đã xảy ra quan hệ thật.
Diệp Mộ Yên rời khỏi phòng, rất nhanh ngồi xe đi.
Cảnh Thần Hạo đứng trong phòng, ánh đèn ấm áp chiếu khắp căn phòng không lớn lắm, toàn thân anh tỏa ra hơi lạnh còn lạnh hơn nhiệt độ trong phòng.
Nhưng lời cô nói còn đọng trong đầu, nhưng không nhớ ra tình trạng đêm đó ra sao, chẳng lẽ anh uống say đến thế?
Cánh cửa sau bị mở ra, Thích Thịnh Thiên đi vào thì thấy bóng dáng cao lớn của Cảnh Thần Hạo đang đứng đó, giống như cây tùng bách, đứng thẳng như bút.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương