Đường Sóc có tư cách gì ăn nói với anh và còn đối xử với người phụ nữ của anh như vậy! Cho dù có là sau khi rượu say cũng không được! Người phụ nữ của anh đừng hòng ai chạm vào! Đường Tư Điềm trông vẻ lạnh lùng của anh, như cảm giác được sự khát máu tăng lên. Nếu Hạo ca đến thể diện cũng không định giữ cho anh trai cô nữa thì cô thật sự hết cách. Sẽ không bỏ xác nơi này chứ! Ánh mắt cô di chuyển đến bàn phẫu thuật sáng trưng đèn đuốc, cô có một sự cảm rằng cô sẽ nhanh chóng nằm trên đó. “ Hạo ca, anh tha cho em đi! Cầu xin anh đấy, chỉ là phút chốc bị ma xui quỷ khiến thôi chứ không phải do em muốn giết đứa con của chị Nhiễm Nhiễm đâu.” Cô còn nhớ tuôn ra chút nước mắt, khóc lóc. Cô không muốn lên bàn mổ mặc dù cô cũng chẳng biết anh định làm gì mình. Cảnh Thần Hạo đánh mắt, “ Bê lên.” “ Em không! Không được! Anh ơi, cứu em vói! Cứu em! Em không muốn lên bàn mổ!” Đường Tư Điềm kêu gào, tay chân cô được cởi trói nhưng cô vẫn không có chút cơ hội nào để chạy thoát. Hai người bảo vệ kềm chặt lấy người cô, ấn cô nằm lên giường mổ. “ Hạo ca, anh muốn làm gì, em thật sự không cố ý, anh tha cho em đi! Em cầu xin anh đấy!” Từ đầu đến cuối cô cũng chỉ có thể nhai đi nhai lại mấy câu nói này. Ngoài việc xin tha lỗi cô cũng chẳng còn cách nào khác. Bước chân Cảnh Thần Hạo nặng nề từng chút tiến đến bên giường mổ, ánh mắt lạnh băng, “ Cắt buồng trứng.” “ Không, đừng Hạo ca, em không muốn!” Không có buồng trứng thì sau này làm sao cô sinh con được? Chỉ vì Bùi Nhiễm Nhiễm mất đi một đứa con mà muốn cướp đi quyền làm mẹ cả đời của cô sao? “ Hạo ca, đừng, em xin anh đấy, xin đừng cắt bỏ buồng trứng, cuộc đời còn lại của em sống làm sao, Hạo ca, em thật sự biết lỗi rồi.” Cô toan đưa tay với lấy anh, thì chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo nơi người đàn ông kia. Mặc cho cô có gào khóc thế nào cũng chẳng tác dụng gì, nhưng bác sĩ và y tá khi nãy theo sau anh giờ đều tiến đến bên cô, bao vây lấy cô. “ Anh, cứu em với!” Thuốc tê lạnh buốt chạy vào cơ thể cô, cô gào thét trong vô vọng. Trong phòng mổ, mọi người đều bắt đầu bận rộn, Cảnh Thần Hạo quay lưng rời đi. Vừa bước đến cửa phòng, cửa bỗng dưng bật tung ra. Đường Sóc thương tích đầy mình xông vào. Chuyện tối qua là anh có lỗi, anh đáng chịu trừng phạt! Đường Tư Điềm là chủ mưu, đúng là cũng phải trả giá, nhưng cái giá này có đắt quá không? Anh vừa tỉnh dậy nghe báo Cảnh Thần Hạo đưa Đường Tư Điềm đến phòng mổ, anh liền lập tức chạy xuống! Hy vọng vẫn kịp. “ Cảnh Thần Hạo, chuyện tối qua là lỗi của tớ, cậu muốn trừng phạt tớ thế nào cũng được, Tư Điềm rốt cục chỉ là một cô gái, cậu làm vậy bảo sau này nó phải sống ra sao đây!” Đường Sóc nói rồi xông vào phòng bệnh, “ Dừng lại, tất cả dừng lại!” “ Cô ta làm sai thì phải bị phạt.” Giọng nói lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo vang lên sau lưng. Đây là bệnh viện của Cảnh Thị, đại boss lại ở đây, cho dù có là Đường Sóc, nhân viên cũng chỉ nghe đại boss. Nhưng tay của bác sỹ và y tá rõ ràng run đi nhiều, hai nhân vật lớn đều ở đây, nhân viên khá khó xử! Người phụ nữ trên bàn mổ thật đáng thương, nhưng ai bảo cô ta đi động vào người phụ nữ của đại boss cơ chứ, còn làm cho thai nhi mất đi. Đường Sóc tiến đến, anh tách hẳn đám người vây quanh giường mổ, mặc dù anh cũng chẳng mấy yêu cô em gái này lắm, vừa ngang tàng bá đạo, nhưng nói cho cùng nó vẫn là em gái anh. Sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn tử cung của nó bị cắt bỏ! “ Cút hết cho tôi!” Đường Sóc quát lên. Trước giờ với mọi người anh luôn luôn dịu dàng ấm áp, giờ lại tỏ vẻ nghiêm khắc như vậy, mọi người đều giật mình nuốt nước bọt, lùi lại sau. Cảnh Thần Hạo đứng cách anh khoảng chừng 2 mét, vẫ là ánh mắt lạnh khi thường và xa cách. Đường Sóc nhìn Đường Tư Điềm đã hôn mê trên bàn mổ, may là anh đến kịp, vẫn chưa bị sao! Anh quay người lại nhìn Cảnh Thần Hạo, vết bầm tím trên mặt khá rõ, răng cũng bị đánh cho đau buốt, tối qua bị Thần Hạo đánh khá nặng. “ Tớ sẽ cho nó ra nước ngoài, vĩnh viễn không để nó quay trở về, còn chuyện cắt bỏ buồng trứng......” Đường Sóc nắm chặt nắm đấm, anh rất rõ, nếu theo tính cách của Cảnh Thần Hạo, cắt bỏ buồng trứng không thôi còn là nể mặt lắm rồi. Nếu không phải con bé là Đường Tư Điềm thì giờ này chắc nó đã phải chầu diêm vương rồi. “ Khi nãy cô ta cũng nói vậy.” Tính ra nước ngoài là xong chuyện? Sau khi ra nước ngoài vẫn quay lại được mà! Một ví dụ điển hình ngay đây, sau khi về nước còn làm hại Nhiễm Nhiễm của anh. Anh mới chỉ rời khỏi cô mấy tiếng đồng hồ, Nhiễm Nhiễm của anh đã nằm trên giường bệnh còn con của cô đã vĩnh viễn rời khỏi cô. “ Tớ bảo đảm sẽ không để nó quay lại đây.” “ Tốt nhất là vậy, không thì......” Cảnh Thần Hạo ánh mắt vô cùng băng giá, anh quay người đi, cứ nhìn thấy Đường Sóc là anh lại nhớ lại khung cảnh của ngày hôm qua. Anh khó mà đối diện! Thấy đại boss đã rời đi, những người còn lại trong phòng mổ cũng lũ lượt rời đi. Những lúc như vậy tốt nhất không nên nán lại làm gì. ...... Bùi Nhiễm Nhiễm tỉnh lại đã nhìn thấy Dương Dương Noãn Noãn ở cạnh cô, hai đứa trẻ nhìn cô với sắc mặt vô cùng lo lắng. “ Mami tỉnh rồi.” Noãn Noãn nắm lấy tay cô, sắc mặt của mami xấu quá. Trắng đến độ không bình thường. Daddy nói em gái đã rời xa họ rồi. Nhưng con bé còn chưa từng nhìn thấy em gái, sao lại rời xa rồi. “ Mami muốn ăn chút gì không?” Dương Dương hỏi han, gương mặt cau có nghiêm túc khi thường của thằng bé. Cô thấy Cảnh Thần Hạo từ ngoài bước vào, anh đã thay một bộ đồ khác, may là thay rồi, nếu còn chưa thay chắc cô sẽ đau buồn lắm. “ Daddy đã chuẩn bị sẵn rồi.” Cô thấy chiếc cặp lồng trong tay Cảnh Thần Hạo. Hậu quả của việc xảy thai là bụng cô đói khá nhanh. Cô cũng chẳng biết bản thân dã ngủ bao lâu, chỉ thấy giờ cô rất đói. Cảnh Thần Hạo đỡ cô ngồi dậy, gương mặt lạnh lùng của anh khi gặp phải khuôn mặt trắng bệch của cô cũng phải dịu đi vài phần. Hai đứa trẻ đáng yêu ngồi cạnh xem ba đút cơm cho mẹ, hai người trông thật ân ái. “ Em tự ăn được.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng, nói. Cô thấy hơi ngại, xảy thai chứ tay có bị thương đâu, Dương Dương Noãn Noãn đều ở đây, hai cặp mắt to tròn nhìn chăm chăm vào họ. “ Anh muốn đút cho em.” Cảnh Thần Hạo tiếp tục đút cho cô, anh thương cô biết bao. Nhiễm Nhiễm của anh sao lại phải chịu sự dày vò này chứ, sao anh lại không chăm sóc cho cô cẩn thận. Bùi Nhiễm Nhiễm dùng một tay sờ lên bụng dưới như một thói quen, khi trước khá bằng phẳn, giờ còn phẳng hơn. Suýt nữa cô còn quên rằng con cô đã mất! Cô không có duyên với đứa bé này, cũng có thể do dứa nhỏ phúc không lớn, không có cơ hội đến với thế giới này. Khi trước suýt bị ba ruột nạo đi, nay thì mất thật rồi. “ Ưm, không tồi, ăn nhiều đấy.” Cảnh Thần Hạo nhìn bát cơm đã sạch bách, anh khen ngợi. Câu khen này nghe hơi kỳ kỳ! Đã lớn như vậy rồi mà vẫn có người nói như vậy với cô.