Toàn bộ tế bào trên người đều đang cho biết là không gả
Thích Thịnh Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ đang gào thét, bộ dạng tức giận thật đáng yêu.
Anh làm một tư thế tay, “hiểu rồi! Ok!”
Anh ta hiểu được cái gì? Anh ta cái gì cũng không hiểu!
Nhưng Lâm Tri Hiểu mừng là, Thích Thịnh Thiên đã bước ra khỏi văn phòng của cô.
Và cô nhìn cánh cửa bị phá, khóc không ra nước mắt.
Cửa của cô a!
Trần gia.
“Xòa......”
Một chậu nước bỗng nhiên đổ xuống từ trên đỉnh đầu, Trần Nhan thở phì phò ngồi xuống, “tên khốn nào đó!”
“Tôi!”
Thích Thịnh Thiên quăng cái chậu xuống, nhìn Trần Nhan bị xối tỉnh giấc, “trả điện thoại cho tôi!”
“Ô ô......” Cô lau mặt, may mắn là nước sạch, nếu không thì cô nhất định giết Thích Thịnh Thiên!
“Cô có ý gì?” Thích Thịnh Thiên đứng tại chỗ không cử động, ánh mắt luôn dừng lại trên mặt cô, khúc từ cổ trở xuống đang mặc áo ngủ hai dây, anh không muốn xem.
“Chính là điện thoại của anh vừa bị một chậu nước của anh đổ xuống......” Trần Nhan sờ một cái, lấy ra cái điện thoại ướt sũng, đưa điện thoại màu đen còn đang nhỏ nước đến trước mặt anh, “tiểu Thiên Thiên, điện thoại anh muốn đây!”
“Trần Nhan!”
Thích Thịnh Thiên mặt đầy tức giận cầm lấy điện thoại từ trong tay cô, sớm biết điện thoại anh đang ở trong chăn của cô ta, cũng không cần đổ nước lên người cô ta!
“Tên của em nghe hay sao? Kêu lớn tiếng như vậy, kích động như vậy?” Trần Nhan đứng dậy, phất phất nước trên người, “Tiểu Thiên Thiên, cách rên rỉ này của anh, thật là đặc biệt.”
“Là gọi dậy!” Cái gì mà rên rỉ, một cô gái, lại đi nói chuyện lộ liễu như vậy.
“Chẳng phải đều giống nhau sao, sáng sớm anh xông vào nhà em chính là vì để lấy cái điện thoại của anh, chẳng lẽ không phải bởi vì nhớ em sao? Tiểu Thiên Thiên anh thế này thật khiến em đau lòng a!” Cô giẫm trên giường, từng bước một đến gần anh.
Thích Thịnh Thiên quả quyết xoay người, nhìn điện thoại trong tay, luồng khí nóng trong lòng không ngừng phụt phụt bốc ra ngoài!
“Cô đã lấy điện thoại tôi gửi tin gì cho Hiểu Hiểu?”
Trần Nhan đứng mép giường nhìn bóng lưng của anh ta, nhìn bóng lưng thôi đã giận thế này rồi, xem ra cái tiểu mỹ nữ đó đã xảy ra mâu thuẫn với anh ta rồi!
Cãi nhau đều là thứ để điều chỉnh sinh hoạt, không cãi nhau tình cảm sao có thể sâu đậm chứ?
“Anh đưa lưng về phía tôi nói chuyện thế này rất không có lễ phép a! Chẳng lẽ anh bị thân hình ta bốc lửa của tôi hấp dẫn rồi?” Trần Nhan nhíu mày, hai tay hướng phía lưng anh đưa tới.
Sau lưng Thích Thịnh Thiên tựa như mọc mắt vậy, cô vừa mới duỗi hai tay ra, anh liền đi về phía trước mấy bước.
Ngữ khí vẫn nghiêm túc như cũ, nói, “cô đã gửi cái gì!”
“Tiểu Thiên Thiên, điện thoại sửa xong, khôi phục dữ liệu đối với anh mà nói là chuyện nhỏ, anh muốn biết, từ từ sửa điện thoại đi!” Cô nhảy xuống giường, đi vào phòng tắm.
Thích Thịnh Thiên tức giận nghe được trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng nước chảy, anh thật sự rất muốn biết cô ta đã gửi cái gì cho Lâm Tri Hiểu!
“Cô thật sự không nói!”
“Anh muốn biết như vậy, không phải nên đi hỏi cô ta sao?”
“Xem như cô lợi hại!” Thích Thịnh Thiên nắm chặt điện thoại, giận đùng đùng bỏ đi.
Nếu như Lâm Tri Hiểu muốn nói, anh ta cần gì đến tìm cô ta chứ!
Lúc anh xuống lầu, người hầu của Trần gia đều nhìn anh, “cô gia nhanh như vậy phải đi rồi sao!
“Cái gì cô gia! Gọi bậy lần nữa, cẩn thận lưỡi của ngươi đó!” Thích Thịnh Thiên liếc người hầu đó một chút, dọa đến người hầu đó lập tức gục đầu xuống.
Không phải cô gia là cái gì?
Chẳng lẽ tình cảm của hai người không ổn?
Nhìn dáng vẻ của anh ta hình như rất tức giận a!
...... -------Nhóm dịch Boss - App iNovel----------
Khoa phụ sản bệnh viện Thụy Nhã.
Bùi Nhiễm Nhiễm yên lặng nằm đó, máy soi lạnh buốt dán trên cái bụng bằng phẳng của cô, nhìn cái chấm đen nho nhỏ trên màn hình, trong lòng cô cảm thấy mềm hẳn.
Cảnh Thần Hạo đứng bên cạnh cô, bàn tay lớn nắm thật chặt bàn tay nhỏ của cô, cô phát hiện lòng bàn tay của anh lành lạnh, mơ hồ có một chút xíu mồ hôi.
Anh ấy nhất định vẫn cảm thấy đứa nhỏ này không phải của anh, đang tức giận.
Rất muốn lập tức nói cho anh ấy biết, nhưng trong đêm kết hôn mới nói cho anh ấy biết, ý nghĩa không giống nhau, có lẽ anh sẽ vui hơn!
“Em bé rất tốt, mọi thứ đều rất bình thường.” Lời của bác sĩ vang lên bên tai.
Cô ngước mắt nhìn Cảnh Thần Hạo, đôi mắt lạnh nhạt rủ xuống, cũng đang theo dõi cô.
Cô rất nhanh đã ngồi dậy, kéo tay anh không có buông ra, “có phải còn cảm thấy rất kỳ diệu không?”
Anh nhàn nhạt trả lời, “ừm.”
Nếu như là của anh thì càng tốt hơn.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh rõ ràng không vui, nhưng vẫn cứ làm vẻ độ lượng “con của Nhiễm Nhiễm chính là con của tôi, tôi không thể tức giận,” cô liền rất muốn cười.
Anh ấy có thể làm được vậy quả thật không dễ gì!
Cái đuôi vốn cao ngạo sắp vểnh lên tới trời rồi, bây giờ lại phải nhẫn nhịn đứa con trong bụng bà xã của mình không phải của anh.
Trong lòng anh ấy nhất định rất đau khổ!
Bàn tay nắm tay anh càng chặt hơn, bác sĩ giao ảnh kiểm tra cho anh, hai người cùng đi về.
Trên đường về công ty, tấm ảnh đó cũng không biết bị anh ném đi đâu rồi.
“Ông xã, anh giận sao?” Cô tựa lên người anh, ngửa đầu nhìn một bên mặt lạnh lùng của anh.
Sau lưng bị anh ôm lấy, boss lớn lạnh lùng gật đầu, anh không giận là giả, cho nên không bằng thẳng thắng thừa nhận.
“Vậy sau này chúng ta sinh thêm một đứa, anh còn giận nữa không?” Cô cười hỏi.
“Cũng giận.”
Bùi nhiễm nhiễm sờ bụng của mình, oán thầm trong lòng nói, “sắc sắc đáng thương, ba không biết con! Thế nhưng anh ấy vẫn giữ con lại, ba con thật tốt, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời ba nha.”
Trong xe bỗng nhiên lâm vào yên tĩnh, Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn vẻ mặt an tĩnh của cô, anh giận thì giận, nhưng nhìn cô ở trong lòng mình mình, hình như cũng không giận mấy.
Cô bĩu môi, “vậy anh từ từ giận nha!”
“Nhiễm Nhiễm......”
“Anh hối hận giữ nó lại sao?” Cô tựa đầu lên đùi anh, cái góc độ này nhìn anh vẫn đẹp trai như thế!
Cô có chút chờ mong bảo bối trong bụng là con trai hay là con gái, lớn lên giống anh hay là giống mình.
Nhưng tên thì không được, nhất định không thể để gọi Cảnh Sắc!
“Không có.” Giữ lại đứa bé cô vui như vậy, đương nhiên muốn cô giữ lại.
Anh không dám tưởng tượng nếu như lúc ấy thật sự bỏ đứa bé này, cô ấy sẽ như thế nào, trong lòng nhất định hận anh tới chết.
Cô ấy thích con nít như thế, thích Dương Dương Noãn Noãn như thế, mặc kệ ba của đứa bé là ai, ít nhất là con của cô ấy.
“Cảnh đại boss, anh độ lượng như vậy, những người khác biết không?” Bnà tay nhỏ chế trụ ngón tay của anh, mười ngón đan chặt nhau.
“Những người khác không cần biết.” Anh còn chưa nói chuyện cô mang thai, con còn nhỏ, mới một tháng mấy.
Cô bỗng nhiên khơi dậy ý muốn trêu chọc, “anh không lo là, sau này khi con được sinh ra, lớn lên không giống anh, những người khác nhìn anh thế nào?”
“Đột biến gien.”
Lý do này......
Cô cười cười, tiếp tục trêu chọc anh, “thật sự không giống, có biến cũng sẽ không thể biến ra giống một người khác?”
“Sinh con gái đi!”
“Con gái lớn lên giống em, sẽ không sao.”
Sẽ không có ai nghi ngờ.
“Ý kiến hay a!”
Thế nhưng không biết Tiểu Sắc Sắc thân ái có phải là con gái không!
Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm cùng đi ra thang máy, đã nhìn thấy Thích Thịnh Thiên hung hổ đi về hướng họ.
Toàn thân toát ra sự thù địch, nhìn thôi đã biết đang rất tức giận!
- ------Nhóm dịch Boss - App iNovel----------
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương