Dám chạy trốn anh! Rà soát toàn thành! Và lúc này, Lâm Tri Hiểu trốn ở trong Tú Viên, trong phòng của Noãn Noãn, đang ngủ ngon lành với Noãn Noãn, không hề không ý thức được bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi. Ngày thứ hai, Lâm Tri Hiểu và Noãn Noãn cùng nhau xuống lầu liền cảm giác được ánh nhìn sắc bén. Đại boss sáng sớm đã dọa người như thế sao? Nhiễm Nhiễm làm sao chịu được thế? Nhưng lúc cô đi vào nhà hàng mới phát hiện, người đàn ông lan tỏa không khí như thế không phải Cảnh Thần Hạo, mà là Thích Thịnh Thiên! Anh tại sao lại ở đây, hơn nữa trông bộ dạng đã đến rất lâu rồi! Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo đang dùng bữa sáng, lướt qua hai người nhìn nhau im lặng không nói, lại nhìn sắc mặt của Lâm Tri Hiểu, Bùi Nhiễm Nhiễm liền phát hiện giữa họ nhất định xảy ra chuyện gì rồi. “Dì Tri Hiểu, sắc mặt của dì trông ra không tốt cho lắm, bệnh rồi sao?” Dương Dương trông thấy sắc mặt trắng bệch của cô, quan tâm hỏi. Nhất thời, ngoài đại boss đang tập trung lột trứng gà cho vợ yêu của mình, ai cùng đều nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô. “Dì Tri Hiểu……” Noãn Noãn cũng lo lắng nhìn vào cô. “Dì không sao!” Cô cho dù có sao cũng không thể thể hiện trước mặt nhiều người như thế! Nhưng cô phải ăn sáng cùng với Thích Thịnh Thiên thật sao? Lúc tối hôm qua cô đến chỉ là nghĩ đến chạy trốn anh, hoàn toàn không nghĩ đến hôm nay phải làm thế nào? Cô sắp chết chắc rồi! Lâm Tri Hiểu ngồi xuống xong liền nháy mắt cho Bùi Nhiễm Nhiễm, dùng khẩu hình miệng nói, “Nhiễm Nhiễm, cậu phải cứu tớ.” Bùi Nhiễm Nhiễm gật đầu. Tuy rằng cô căn bản không biết giữa họ xảy ra chuyện gì, tối hôm qua lúc Lâm Tri Hiểu đến, cô đã đi ngủ rồi. Một bữa cơm Lâm Tri Hiểu ăn trong sự căng thẳng, sắc mặt của Thích Thịnh Thiên đối diện rất không tốt, đôi mắt trong cặp kính còn có vệt máu đỏ, lúc nhìn vào cô như là muốn phun hết vệt máu trong mắt lên mặt cô vậy. Cô không phải cố ý cho anh leo cây thật! Tình hình đó tối hôm qua, lý trí của cô đã tan tành mây khói rồi! Hơn nữa cô không muốn dính dáng với một người đàn ông đã có vợ chưa cưới. Nhìn thấy Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm rời bàn, cô liền ngồi không yên nữa, ánh nhìn sắc bén đối diện từng phút từng giây muốn nuốt chửng cô. Cô nhanh chân đi đến bên cạnh Bùi Nhiễm Nhiễm, quàng lấy cánh tay cô ấy, “Nhiễm Nhiễm, cậu đi với tớ đi!” “Tri Hiểu, tớ đi với cậu cũng được, nhưng tớ đi với cậu một ngày rồi, lại không thể đi với cậu cả đời được.” Cô ấy vẫn phải đối diện chứ! “Vậy để tớ có tâm lý chuẩn bị rồi tính.” Chí ít cô bây giờ cảm thấy Thích Thịnh Thiên giải thích gì đó cũng là lời ngụy biện. Huống chi rằng tại sao phải giải thích với cô? Họ đâu phải là bạn trai bạn gái! Đại boss lạnh lùng lướt nhìn cô, ánh nhìn từ từ nhìn thấy tay hai người quàng lại, hình như đang nói mau buông tay, đừng động vào vợ tôi! “Không sao, Tri Hiểu.” Lời nói này của Bùi Nhiễm Nhiễm là nói cho Cảnh Thần Hạo, mặc kệ anh! Họ là anh em thân thiết, Cảnh Thần Hạo nhất định sẽ giúp Thích Thịnh Thiên! Trong sự căng thẳng của Lâm Tri Hiểu, cuối cùng bi kịch phát hiện Thích Thịnh Thiên ăn sáng xong, hàm ý sâu sắc nhìn vào cô một hồi, sau đó liền rời khỏi. Lái xe rời khỏi trước, ngay cả một câu cũng không nói liền bỏ đi như thế! Lâm Tri Hiểu có cảm giác tức thời giải thoát, cô sống lại rồi! “Hai người làm sao thế?” Hai chị em vừa đi ra ngoài vừa trò chuyện. “Nhiễm Nhiễm, không phải tụi mình làm sao thế, tớ và Thích tổng không có gì thật, chỉ là vợ chưa cưới của anh ta tối hôm qua đến tìm tớ, kiểu như là tớ là tình địch của cô ta, giành đàn ông của cô ta!” Lâm Tri Hiểu vô cùng bất lực, cô là bị ép buộc. Bị ép buộc đấy! “Anh ta có vợ chưa cưới?” Bùi Nhiễm Nhiễm khó lòng tin được, cô cứ luôn tưởng rằng Thích Thịnh Thiên là độc thân đấy. Cho nên trước đó còn cố ý tác hợp hai người. Thích Thịnh Thiên làm gì cô cũng giúp anh. Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Cảnh Thần Hạo lạnh lùng như là vương giả ở sau lưng, đáy mắt tra hỏi rõ rệt, “Anh ta có vợ chưa cưới?” Lâm Tri Hiểu vừa quay đầu, liền nhìn thấy đại boss gật đầu nhẹ. Thích Thịnh Thiên quả nhiên có vợ chưa cưới, cô biết là không phải gạt cô rồi! “Tri Hiểu, trên thế gian con cóc ba chân không dễ tìm, đàn ông hai chân thì nhiều không đếm xuể! Ngày đó cậu gặp được Tạ Mạc không tồi đó! Hai người còn liên lạc không?” Cô bị Cảnh Thần Hạo rước đi trước, không biết sau đó hai người có nói gì nữa không! “Nhiễm Nhiễm, tớ tạm thời không yêu đương.” Quan trọng là không muốn yêu đương với Thích Thịnh Thiên. Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây giếng. Bùi Nhiễm Nhiễm im lặng không nói, chuyện vợ chưa cưới đích thực là chuyện lớn. Cô cũng không muốn bạn thân của mình như thế, bất kể là kẻ thứ ba hay bị làm kẻ thứ ba cũng không phải chuyện tốt. Thích gia. Lúc Thích Thịnh Thiên đến, trước cửa nhà đã đỗ một chiếc xe đua màu vàng phô trương, Trần Nhan không ngờ còn đến sớm hơn anh. Anh vừa đi vào đã nghe thấy tiếng cười của Trần Nhan, tiếng cười đó có hơi lớn tiếng quá rồi, hoàn toàn không giống một cô gái thục nữ tí nào. Cô ta không thục nữ tí nào, không có cách nào so với Hiểu Hiểu! “Bác trai, đúng thật! Con không gạt bác, Tiểu Thiên Thiên nên đi bệnh viện khám thử, con có một người bạn là chuyên gia về mặt đó, hay là ngày mai dẫn anh ấy đi khám thử?” Trần Nhan ngồi kế bên Thích phụ, khuôn mặt xinh đẹp cười khoái chí. Nghe được lời của cô, cả mặt Thích Thịnh Thiên đều đen lại. Cô tối hôm qua nói chưa đủ sao? Không ngờ trước mặt ba anh cũng nói! Người phụ nữ này! “Thịnh Thiên, trông ra tình cảm của hai con khá tốt, Nhan Nhi rất am hiểu con!” Khuôn mặt già hiền hậu của Thích phụ cười nhìn anh. Đứa con trai này từ nhỏ đã không thân với ông, lúc lớn lên càng ngay cả công ty của gia đình cũng không đi, đi làm ở công ty của người khác. Cái gì cũng mặc anh, bây giờ có vợ chưa cưới rồi, vốn dĩ tưởng rằng có thể để anh thu tâm lại, nhưng vẫn như cũ, đoán chắc muốn anh trở về, chỉ có thể để anh khẩn trương kết hôn! “Con không thích cô ta! Con muốn giải trừ hôn ước với cô ta!” Thích Thịnh Thiên thẳng thừng mở miệng. Sắc mặt Thích phụ giận dữ nhìn anh, “Đã ngủ chung với nhau, nói không thích thì không thích sao? Danh tiếng của Nhan Nhi còn cần không?” Thích Thịnh Thiên liếc nhìn Trần Nhan, cô vừa nãy rốt cuộc đã nói gì trước mặt ba! “Anh liếc em làm gì? Em chỉ là nói anh ngủ ngáy thôi mà, không lẽ anh ngủ ngáy cũng không cho người ta nói sao?” Trần Nhan ngẩng đầu nhìn vào anh, vẻ mặt không sợ hãi. Anh tưởng rằng lời nói tối hôm qua của cô sẽ nói trước mặt một trưởng bối sao? Có những chừng mực cô vẫn là hiểu đấy. “Hai đứa không ngủ chung, nó làm sao biết con ngủ ngáy, nói là ồn đến nó cả đêm không ngủ được!” Thần sắc Thích phụ nghiêm khắc nhìn vào anh, “Sớm đi chữa bệnh đi!” “Không đi!” Thích Thịnh Thiên buột miệng nói ra mới phát hiện bản thân nói sai rồi, “Không phải không đi, mà là con không ngủ ngáy! Cô ta căn bản không biết, con và cô ta chưa từng ngủ với nhau!” “Anh ngủ qua với nhiều phụ nữ như thế, em vẫn có thể hỏi được chứ? Em đâu phải không có miệng đâu!” Trần Nhan không sợ nhìn anh. “Không có gì đáng nói, giải trừ hôn ước.” Anh chẳng thích Trần Nhan chút nào! Trần Nhan đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Thích Thịnh Thiên, đột nhiên đưa tay quàng lấy cánh tay anh, thân mật dựa vào vai anh, “Bác trai, chuyện hôn lễ thì phiền hai bác sắp xếp rồi, Tiểu Thiên Thiên rất tốt, con rất thích, con tin rằng sự quyến rũ của con vô biên, anh ấy sau này sẽ thích con thôi!” Anh sẽ thích cô mới là lạ! “Uhm uhm uhm, hai đứa từ từ bồi dưỡng tình cảm!” Thích phụ an tâm nhìn hai người dính vào nhau, cho dù con trai không thích, nhưng con dâu này đủ chủ động đấy!