Anh ta đã suy nghĩ xong rồi, lần sau mà đến đảo, đến đó rồi thì cho thuyền rời đi, cho máy bay thì cất cánh đi, xem cô ấy có thể trốn được đi đâu!
"Sao anh không giận nữa à?"
Có thể lúc anh ta tức giận, cô ta căn bản không ở bên cạnh, bây giờ anh đã không còn giận nữa rồi!
Đại Boss đưa tay lên bưng bê cái mặt nhỏ của cô ta, chầm chậm thốt lên một chữ, "giận."
"Tai nạn xe là thật sao?" nhìn bộ dạng của anh ta không giống như gặp tai nạn.
"Thật đấy, nhưng anh không sao." Túi khí an toàn bắn ra, nên anh không bị thương.
Những bức ảnh được phát trên mạng là đặc hiệu hóa trang, kết quả không thấy cô ta đến, lại nhận được thư thỏa hiệp ly hôn, làm sao mà anh ta không giận.
Trong lòng của Bùi Nhiễm Nhiễm ứ đọng, lúc đầu thật sự rất giận, nhìn thấy Tiểu Vũ dễ thương như vậy, lại còn tờ giám định con ruột nữa.
Lòng bàn tay của anh ta còn chút dấu vết vảy kết, cô ta cảm thấy mình có chút áy náy.
"Xem ra sau này em có thể trắng trợn mà ngoại tình rồi!" cô ta cười đùa nói.
"Em dám."
Một lần thôi anh đã không chịu đựng được rồi, lại còn muốn trắng trợn, cô ta lại còn muốn ở cùng ai?
"Em đừng nghĩ là sẽ đi tìm Tề Viễn Dương, anh ta không còn ở trong nước nữa!" anh ta ra nước ngoài làm tí việc cho công ty, chẳng qua chỉ là chút lòng thành nhỏ.
"Đi rồi có thể trở về mà." Cô ta nhẹ nhún mày, "buông ra."
"Vợ ơi, em mà như vậy nữa sẽ làm anh đau lòng." Đại Boss rất vô tội, sau này còn nuôi con dùm người khác nữa, nhưng sau này tuyệt đối không cho ba của đứa trẻ xuất hiện trong cuộc sống của hai người.
"Em còn nghĩ trái tim của anh đã bị tổn thương chết rồi." cô ta đưa tay nắm lấy cổ tay của cô ta, cười, "buông ra buông ra!"
Cảnh Thần Hạo buông cái mặt cô ra, nhưng lại ôm chặt người cô, Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi vững vàng trên đùi anh ta.
Ôm chặt cô ta vào lòng, trên gương mặt đẹp trai nở nụ cười nhẹ, "vợ ơi, anh vẫn chưa ăn sáng đấy."
"Anh cố ý à?" chờ đến khi biết cô ta đã hiểu lầm anh, trong lòng có chút áy náy, mới ra chiêu này.
"Muốn được vợ anh đút ăn." Đã lâu anh không có cảm giác này, trong lòng vợ mình không còn hiểu lầm mình cảm thấy rất dễ chịu.
"Cảnh Thần Hạo, da mặt anh dày thật, cái tay anh rõ ràng đã lành rồi, anh còn không ngại ngùng khi nhờ thai phụ đút anh ăn sao?" cô ta nhìn vào bàn ăn trước mặt, chỉ còn dư lại những thứ cô ăn thừa, sao mà đút anh ta ăn?
"Sao lại ngại chứ, vợ của mình mà." Vợ của mình ăn hiếp mình thì vợ đau thôi.
Bùi Nhiễm Nhiễm hít một nơi thật sâu, cầm dao nĩa lên, trong dĩa ăn của cô ta còn miếng bánh san quýt, cắt một miếng quay người sang đút vào miệng anh.
Âm thanh nhai thức ăn rất nhẹ nhàng, không hiểu sao lại nói câu, "thật sự xin lỗi em."
"Anh đã chọn xong địa điểm đám cưới cho hai đứa mình, ở trên đảo Thái Bình Dương, xem em chạy như thế nào." Anh ta vốn dĩ không muốn nói ra, nhưng khi nhìn gương mặt nhỏ của cô ta kèm theo sự hổ thẹn, anh ta không kìm lòng nổi.
Cô ta từ từ vểnh nhẹ môi lên, không nhất thiết như vậy chứ?
Cô ta đâu có nói đám cưới lần sau mình sẽ chạy trốn nữa đâu!
Vả lại hôn lễ lần này mẹ cũng không xuất hiện, thật không biết mẹ đang ở nơi nào.
"Em có thích hôn lễ cử hành ở hải đảo không?" nếu như thật sự không thích, có thể thay đổi chỗ khác.
Chỉ cần cô ta thích thì lên trời xuống đất đều được.
Nói trước là không được bỏ đi nữa, tuyệt đối không thể bỏ đi, anh ta sẽ canh giữ cô ta một tấc cũng không rời.
"Thích." Hôn lễ như thế nào đều thích cả, chỉ cần cái đầu luôn bình thường, không kích động bỏ đi nữa là được.
Nhưng mà......
Cô ta cúi đầu nhìn vào cái bụng bằng phẳng của mình, trong bụng có con nhỏ, sao mà kết hôn?
Như vậy mặc đồ cưới không thoải mái?
"Việc kết hôn không cần gấp rút nhỉ?" bọn họ vừa mới xảy ra sự việc đó, bây giờ lại đi kết hôn nhanh như vậy sẽ......
"Gấp."
"Chỉ là một hình thức thôi mà, chúng ta đều có hôn thú rồi, nghi thức rất quan trọng sao?" cô ta mới bưng ly nước ép vừa được người làm đem tới truyền qua cho anh ta, "vả lại anh rất muốn em mang thai con của người khác gã cho anh sao?"
Cảnh Thần Hạo sụp mắt ảm đạm lướt nhìn ly nước ép, "Nhiễm Nhiễm......"
"Ok, cứ xem như anh chưa nói gì, việc đám cưới sau này mới bàn, nhất định sẽ gã cho anh mà!" thấy anh ta không có ý đưa tay ra nữa, cái ly được truyền tới miệng.
Tốt vậy sao?
Đại Boss cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác, Nhiễm Nhiễm đang ở trong lòng anh ta, lại còn nói nhất định gã cho anh ta, lại còn cho anh ly nước ép?
"Không uống có phải không?" cô ta làm bộ muốn thu hồi lại.
"Uống." đương nhiên uống.
Bùi Nhiễm Nhiễm không muốn thấy gương mặt đẹp trai của anh ta cười yếu ớt nữa, cô ta bèn nghĩ đến hôm đó xông xáo kích động, thực sự không nên.
Cô ta lúc đó đáng lý phải ở hiện trường kéo Bùi Nhã Phán ra tìm anh!
Cô ta nghiên đầu nhìn thấy Dương Dương Noãn Noãn đứng ở phía xa nhìn họ.
Noãn Noãn vẻ mặt cười vui vẻ, thân người nhỏ nhắn nhún nhẹ, trên mặt của Dương Dương không chút biểu tình gì, nhưng cũng có thể nhận ra là vui mừng.
Cô ta cười, không có gì quan trọng bằng hạnh phúc hiện tại, chuyện lúc trước đã qua rồi.
Sau bữa cơm, Bùi Nhiễm Nhiễm đi một bước, Đại Boss đi theo một bước.
Cô ta đứng ngoài ban công, quay người nhìn anh ta, "ngày mai em đi làm!"
"Không được đi."
"Nhưng hôm nay là cuối tuần, nếu không là hôm nay đi rồi." cô chỉ mới có thai một tháng thôi mà đã nghỉ làm rồi, thì sao này sẽ sống ra sao đây?
Nhàm chán thiệt!
"Không được."
Lượng công việc cho thư ký của anh ta rất nhiều, bây giờ cô đang là thai phụ làm sao có thể nhận cường độ làm việc cao đến như vậy.
Bùi Nhiễm Nhiễm chủ động đi đến trước mặt anh ta, hai tay vòng qua eo của anh ta, cắm đầu vào ngực của anh ta, "chồng ơi, anh cho em đi nhé! ở nhà hoài buồn chán lắm!"
Cảnh Thần Hạo bị tiếng gọi "chồng ơi" mềm mại của cô ta làm cho tinh thần phêu bồng, ôm chằm cô ta.
"Nhiễm Nhiễm, em sẽ ăn không tiêu đấy."
Đại Boss đau lòng quá.
"Sao lại như vậy, lúc trước em mang thai Dương Dương Noãn Noãn, tháng thứ năm thứ sáu vẫn còn làm việc đấy!" lúc đó cô ta cũng không có tiền, không đi làm sao nuôi sống bản thân, sao nuôi sống con.
Ôm chặt tay cô ta, "cho nên càng không nên đi."
Đại Boss càng đau lòng hơn.
Đau lòng vì bản thân không sớm tìm thấy cô ta, cô ta đã không trải qua những ngày tháng đó.
Bùi Nhiễm Nhiễm giận nhẹ, cô ta thật sự không muốn ở trong nhà suốt, ban ngày anh ta không có nhà, Dương Dương Noãn Noãn cũng không có nhà, chỉ có mình cô ta ở nhà thôi.
Thật nhàm chán......
"Dạo gần đây không có anh, công ty vẫn ổn mà! Anh chỉ làm những việc nhàn nhạ, không làm nhiều việc nữa được không? Anh muốn ban ngày ở bên em, em rất muốn chỉ đi vài bước là có thể thấy anh sao?" nếu như anh ta nói không muốn, thì cô ta thật sự không đi nữa.
Không đi công ty của anh ta làm, thì có thể đi công ty khác làm
Không tin một trưởng phòng bộ phận kế hoạch như cô ta, bí thư của chủ tịch Cảnh Thần Hạo, ngay cả một công việc cũng tìm không ra.
"Muốn."
Nhiễm Nhiễm của anh ta sẽ có cách thỏa hiệp với anh ta thôi, anh ta đương nhiên muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy cô ta, luôn luôn muốn cô ta xuất hiện trước phạm vi tầm nhìn của anh ta.
"Thế thì quyết định vậy đi."
"Ừm......" Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn cô ta, "có phần thưởng gì không?"
"Em làm việc cho anh, thì anh trả lương cho em, anh còn muốn phần thưởng gì nữa?" cô ta vừa nói vừa nhón chân, chủ động hôn lên mặt anh ta.
Cảm giác quen thuộc, trong lòng có chút rung động, gương mặt nhỏ từ từ nhuộm màu đỏ ửng.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương