Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn căn phòng rộng lớn mà bất lực, vừa nãy 1 nhà 4 người còn ở trong này, giờ chỉ còn mình cô.
Không, còn đứa nhỏ trong bụng ở cùng cô.
Cho dù là ốm nghén cô đều hạnh phúc, con của cô…
Mấy ngày nay cô chưa từng vui như thế, chẳng trách sáng nay Noãn Noãn nói muốn có em gái, Cảnh Thần Hạo nói nhất định sẽ cho chúng, chỉ có mình cô không biết.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra, Cảnh Thần Hạo từ ngoài vào trong, tay anh cầm cái mâm, “Mấy món này không phải mấy món vừa rồi trước mặt em đâu, em ngửi có thấy muốn ói không.”
Cô lắc đầu, cho dù muốn ói cũng ăn, dạ dày cô mà không ăn nữa, ói sẽ khó chịu lắm.
Cảnh Thần Hạo đem cái bàn nhỏ đặt trên giường, đưa cái chén nhỏ và đũa đến trước mặt cô, nhìn cô ăn cơm.
“Anh không ăn sao?” Cô không có ngốc, lại còn quan tâm anh!
“Em đút anh.” Tay anh đã bó băng cầm máu, hôm nay anh lại không thèm tiết chế đôi tay này.
“Chuyện này anh bảo người giúp việc làm là được, anh cố tình làm tay mình bị thương? Muốn em băng bó cho anh, còn đút anh ăn, Cảnh Thần Hạo sao anh ấu trĩ vậy?” Cô lạnh cái mặt lại, ngay đến đồ ăn trên bàn cũng không còn bụng dạ ăn.
Ấu Trĩ sao?
Anh chỉ muốn cô quan tâm anh nhiều hơn chút, anh không bị thương, không làm gì đó, trong mắt cô hoàn toàn không có anh.
“Đau.” Mặt đại boss thanh lạnh thốt lên 1 chữ.
“Đau đáng đời anh.” Cô cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng lại thấy đồ ăn không có mùi vị.
Đùa trên tay cô từ từ đặt xuống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nũng nịu của anh, “Sao lại giữ đứa trẻ lại.”
“Do anh rộng lượng.” Trong lòng anh đố kỵ vô cùng, hận không thể khiến đứa này biến mất khỏi thế giới này.
Do anh rộng lượng.
Chẳng phải do anh cũng có con gái riêng bên ngoài, cho nên cũng cho cô có đứa con riêng sao?
1 đứa con của người khác, đến lúc đó họ hòa nhau rồi? Không ai thiếu nợ ai, công bằng.
“Đưa tủ thuốc qua đây.” Cô có thể tiếp tục băng cho anh, nếu không đôi tay chảy máu của anh cứ xuất hiện lắc lư trước mặt cô.
“Không gấp, em ăn trước đi.” Anh không nỡ thấy cô đói.
“Tùy anh, tóm lại anh khỏe mạnh, thể lực tốt, không sợ!” Cô lạnh lẽ cười, cúi đầu ăn, tuy không có khẩu vị, nhưng có thể thấy tốc độ cô anh nhanh hơn bình thường.
Cảnh Thần Hạo ngồi cạnh giường nhìn cô anh, vì đưá trẻ này cô phải ăn, vì đứa trẻ này cô phải giữ thể lực, giờ cô làm tất cả chỉ vì đứa bé này sao?
Thậm chí vì nó cô muốn ly hôn với anh.
Sau khi ly hôn ở chung với Tề Viễn Dương, đẻ cho cho họ, để Dương Dương Noãn Noãn lại cho anh, thậm chí còn tham lam muốn cướp Dương Dương Noãn Noãn khỏi chỗ anh.
Sao cô không tham lam dẫn anh đi luôn?
Bùi Nhiễm Nhiễm hôm nay ăn với tốc độ nhanh nhất, ăn xong cô lấy hộp tủ thuốc ở đâu giường, kéo tay anh lại bắt đầu cắt, sau đó băng lại.
Động tác cô nhẹ nhàng, giống như đang trân trọng báu vật.
Cô trân trọng tay anh vậy, còn con người anh?
Cô không quan tâm sao?
“Nhiễm Nhiễm, văn phòng làm việc anh bị mất 1 thứ, em có thấy không?” Rất lâu anh không mở ngăn kéo giữa, không biết mất khi nào.
“Không biết,” trước giờ cô không lấy bất cứ gì trong phòng anh, sao biết anh mất gì.
“Em đã đi gần 1 tháng, đồ bị mất cũng tìm em?” Có phải anh quá dựa vào cô không?
Không phải cô lấy đi, nhìn bộ dạng không biết gì của cô hoàn toàn không phải đang nói dối.
Em không lấy thật?
“Nhiễm Nhiễm, rất quan trọng đó.” Nhìn dáng vẻ đang nghiêm túc băng bó, mặt anh khẽ lạnh, khi nào cô mới đặt anh vào vị trí quan trọng trong tim cô?
Nếu anh bị thương mãi, cô sẽ ở mãi bên anh.
“Em có thể lấy gì của anh chứ.” Cô băng bó xong, buông tay anh ra, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đại Boss ôm eo cô, ôm chặt, âm thanh nhẹ nhàng nói bên tai cô, “Trái tim anh.”
“Nhiễm Nhiễm, em lấy mất trái tim anh.” Cô lấy đi trái tim cô, nhưng không dẫn anh theo.
Người cô tê cứng, cứ để anh ôm như vậy, anh lại nói mấy lời tình ái?
Lấy mất trái tim anh, cô nên chịu trách nhiệm sao?
Chuyện trước đâu có thể không chịu trách nhiệm sao?
Chuyện đã sai có thể tha thứ sao?
“Sao anh không đi Bùi…”
“Cùng cái gì?” Cảnh Thần Hạo nhìn cô, tay đang ôm eo cô, từ đầu giường kéo khăn giấy lau miệng cho cô, “Nhiễm Nhiễm, tim em còn không?”
“Tim em…” Ý gì đây?
Không để cô nói ra cái tên, cố ý ngắt lời cô sao?
“Nhiễm Nhiễm, chuyện của Bùi Gia phức tạp, không nói cho em sợ em chịu không được, em muốn biết anh có thể nói hết cho em, trong lòng em có chuyện gì cũng đừng giấu anh, em muốn hỏi gì cứ hỏi.” Điều anh biết nhất định đều nói cho cô biết, không biết cũng sẽ tìm mọi cách nói với cô.
“Cảnh Thần Hạo, sao em biết điều anh nói là thật, sao em biết anh sẽ nói toàn bộ mọi chuyện cho em nghe?” Chuyện đó có thể giấu lâu như vậy, cô đều không biết.
“Em không hỏi sao biết anh không nói thật.” Khuôn mặt anh tuần của anh trầm ngâm, ở trước mặt cô, có chuyện thật sự không thể giấu được.
Anh luôn không phải người hay nói chuyện, người thích giải thích, chỉ có trước mặt cô, anh đã nếm trải cảm giác mất đi cô, lần đó là “tử biệt.” Lần anh bọn họ đang đối diện nhau, có gì không thể nói rõ ràng.
Ngay đến đứa con trong bụng cô là của người khác cũng có thể…
Anh đúng là rất độ lượng.
“Chuyện Bùi Nhã Phán là sao?” Sắc mặt cô lạnh lùng nhìn anh, khẩu khí bình tĩnh.
“Em biết rồi?” Anh cũng nghi ngờ là Bùi Nhã Phán đến phòng anh lấy thứ đó, tóc của anh và Noãn Noãn cô ta lấy làm gì?
“Cảnh Thần Hạo, anh đồ khốn, cút đi!” Anh lại dám trả lời cô như thế, thật là quá thẳng thắn!
“Nhiễm Nhiễm, cô ta lấy đồ của anh, sao lại bảo anh cút?” Chẳng lẽ không nên bảo Bùi Nhã Phán đó chút sao?
Cô ta không ở đây!
Chuyện này chả phải đôi bên tình nguyện, lấy đồ gì của anh?
Lấy t*ng trùng của anh?
Khẩu bị mặn quá?
Cô đưa mắt nhìn xuống, nhìn cái thứ gì đó, lấy đi??
Cô sao dám tin chứ.
“Nhiễm Nhiễm, em muốn sao?” Giờ em đang ở thời kỳ đầu của thai kỳ, không tiện, nếu không cô tưởng anh sẽ tha cho cô sao?
Tối nay chỉ có thể ôm thôi không làm được gì, anh nhịn đến chết mất.
“Anh ra ngoài!” Cô không thèm, cô muốn thiến anh thì có.
“Nhiễm Nhiễm, cô ta lấy đồ của anh, em không thể đuổi anh đi, em đuổi cô ta đi, anh tuyệt đối không có ý kiến.” Vốn cũng không muốn cô ta đi làm ở công ty mình, nếu không phải vì Bùi Nhiễm Nhiễm, đến cơ hội phỏng vấn cũng không có.
“Chuyện đó chỉ có bên con gái sai sao, anh không sai? Nếu anh tự nguyện, không thì ai làm gì được anh!” Năm đó nếu không phải cô bị bỏ thuốc, quấn lấy anh sao có chuyện này.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
43 chương
8 chương
84 chương
392 chương
20 chương
61 chương